Chỉ một câu nói, mà dưới sân khấu đều cười vang.
“Tôi nói thật đó, tôi hơi run.”
Lần này Quý Ức không chần chừ nữa, tiếp tục nói.
“Nói thật, tôi thật không thể tin được, đêm nay tôi đạt được giải nhân vật nữ chính xuất sắc nhất.”
“Chiếc cúp trong tay tôi…” - Quý Ức nói xong thì vươn tay lên cao: “… Thật sự rất nặng, tôi thật sự có thể cảm nhận được trọng lượng của nó, nhưng tôi vẫn thấy chuyện này cứ như tôi đang mơ vậy.”
“Tôi chỉ có thể nói, tôi là một người rất may mắn, vì có được một kịch bản hay, gặp được một đạo diễn tốt, được làm việc chung với một đội ngũ quay phim cũng rất tốt, đối tác cũng rất tốt. Chiếc cúp này, tuy là thuộc về tôi nhưng cũng là thuộc về công sức, sự cố gắng của tất cả anh chị em trong đoàn phim Cửu trọng cung”.
“Tại nơi này, tôi muốn cảm ơn công ty truyền thông Hoàn Ảnh, cảm ơn người viết ra kịch bản tốt cho Cửu trọng cung, cũng như đạo diễn Lê Đạo, cảm ơn tập thể fans hâm mộ của tôi, chân thành cảm ơn.”
Sau khi nói xong, Quý Ức lại quay về phía dưới khán đài mà cúi đầu chào thật lâu.
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Sau khi tiếng vỗ tay nhỏ dần, Quý Ức mới đứng thẳng dậy, cô đưa micro lên: “Ngoại trừ phát biểu cảm nghĩ, tôi còn một chuyện quan trọng cần nói nữa.”
“Tôi hiểu được, đứng đây nói về tình cảm đời tư của tôi, cũng không thích hợp lắm, nhưng tôi vẫn muốn nói.”
Tình huống này, từ lúc Quý Ức nhận được cuộc gọi của Ninh Ngưng, cô đã bắt đầu viết bản thảo trong đầu.
Lúc trên đường đến nơi trao giải, cô đã quyết tâm phải nói hết những lời trong lòng mình ra.
Nói một cách thật trôi chảy nhưng khi nghĩ đến chuyện này, Quý Ức phát hiện ra, mình vẫn rất hồi hộp.
“Ngày hôm qua, tôi đã nhận được cuộc điện thoại của một người, tôi nói với anh ấy rằng anh đã nói với em sẽ dìu em đi từng bước một, từ lúc mới bắt đầu cho đến khi em lên tới đỉnh hào quang, ngày mai đã là ngày trao giải rồi, tiết mục đề cử của em, nếu như anh không bận gì thì có thể đến trường quay hay không…”
Lúc Quý Ức nói ra những lời này, thì đã quét mắt khắp một vòng khán đài.
Khoảng cách quá xa, lại quá nhiều người, cô hoàn toàn không biết người cô cần tìm đã ngồi ở đâu.
“… Anh ấy đồng ý, tôi không biết anh ấy đã ngồi ở đâu, nhưng tôi biết chắc, anh ấy nhất định đến đây.”
Sau lời nói của Quý Ức, có một số người đã chuyển đầu bốn phía tìm kiếm.
“Mấy ngày trước, vào đêm giao thừa, tôi có đồng ý nhận phỏng vấn cho đài TX, người trò truyện hỏi tôi Tiểu Ức, cô bây giờ còn độc thân không?”
“Tôi nói, không, tôi không hẳn đang độc thân, tôi chỉ đang chờ một người.”
“Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã có người tôi thích, tôi đang chờ người ấy trở về bên tôi.”
“Nhưng sự thật không phải như thế, tôi không độc thân, tôi đã kết hôn rồi.”
Một câu nói của Quý Ức làm cả khán đài xôn xao, đến cả hai MC đều ngạc nhiên nhìn nhau.
“Người mà tôi chờ đợi, chính là chồng của tôi.”
“Cũng là người ấy, người mà tôi nói lúc nãy sẽ đến trường quay hôm nay.”
“Năm trước, vì một số chuyện, anh ấy đã rời xa tôi, tôi chờ anh ấy một năm bảy tháng, đến nay cuối cùng tôi cũng gặp được anh ấy rồi.”
“Trên thế giới này, anh ấy chính là người tốt nhất với tôi, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội ở bên anh ấy, tôi không muốn bỏ lỡ một lần nữa.”
“Cả đời này, tôi chưa từng dũng cảm, nhưng tôi nguyện ý vì anh ấy mà dũng cảm một lần.”