Cô vừa nằm xuống, mắt vẫn còn chưa nhắm lại, thì cảm nhận ra Hàn Tri Phản đang nằm bên cạnh động đậy người, xê dịch người về phía cô đang nằm.
Cô lập tức nín thở trong sự sợ hãi, thân thể không dám động đậy một tí nào.
Cô đợi môt lúc lâu thấy người đàn ông nằm cạnh không làm gì mới dám thở phào ra một tiếng thật nhỏ, thật nhỏ.
Cô không biết là bản thân mình đã chống đỡ chịu đựng bao lâu rồi, chỉ đến khi cơ thể quá mệt mỏi không thể chịu được nữa, lại thấy Hàn Tri Phản không làm gì mới từ từ nhắm mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Giấc ngủ đó, Trình Vị Vãn đã ngủ rất sâu.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, trời ngoài cửa sổ đã sáng rồi. Hàn Tri Phản nằm bên cạnh không biết đã đi đâu.
Cô tắm rửa xong thì đi xuống lầu, trong phòng khách ngoài quản gia, bảo mẫu và Trình Hàm ra thì không còn bất cứ ai, Trình Vị Vãn thoải mái thở ra một hơi, rồi đưa tay ra ôm Trình Hàm đã thấy và chạy lại phía cô. Vừa nói chuyện với Hàm Hàm, vừa nghe theo sắp xếp của quản gia đi về phía phòng ăn để ăn sáng.
Hàn Tri Phản chắc có rất nhiều việc cần giải quyết, tuần kế tiếp, hắn ta hầu như không xuất hiện tại biệt thự.
Chỉ về nhà duy nhất hai lần, Trình Vị Vãn cũng không gặp mặt Hàn Tri Phản, nếu không phải do quản gia nói với cô, Trình Vị Vãn cũng không biết là Hàn Tri Phản có về nhà.
Lần thứ nhất, Hàn Tri Phản trở về nhà là lúc Trình Vị Vãn đang ru Trình Hàm ngủ trưa, hắn ta cần lấy một tập tài liệu.
Lần thứ hai là lúc chạng vạng tối, khi Trình Vị Vãn đang ôm Trình Hàm đi dạo trong khu biệt thự, Hàn Tri Phản trở về thay một bộ âu phục rồi rời đi.
Trước khi Trình Hàm làm phẫu thuật, bác sĩ La đề nghị không cho cậu nhóc ra ngoài, nên Trình Vị Vãn ở lại luôn trong biệt thự của Hàn Tri Phản, trông chừng không rời Trình Hàm nửa bước.
Có thể là do thuốc mà bác sĩ La kê cho Trình Hàm, mỗi ngày thời gian ngủ của Trình Hàm đều lâu hơn một chút, lúc Trình Vị Vãn ở một mình cô hoặc là nhìn chằm chằm vào Trình Hàm, hoặc là đeo tai nghe nghe nhạc, ngồi ở ban công tầng hai phòng của Trình Hàm nhìn ngây ngốc ra ngoài cửa sổ.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng rồi, Trình Vị Vãn vẫn không lần nào thấy Hàn Tri Phản.
Sáng sớm ngày hai mươi lăm, lúc Trình Vị Vãn còn đang ngủ, Trình Hàm bỗng chạy đến, kéo chăn ra đánh thức cô dậy: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Đêm hôm qua, bởi vì không ngủ được, Trình Vị Vãn liền ôm máy tính viết bản thảo tới khuya, bởi vì rất mệt mỏi nên cô thật sự không sao mở mắt ra được, liền mơ mơ màng màng phản ứng lại tiếng gọi của Trình Hàm.
Trình Hàm thấy Trình Vị Vãn mãi mà không chịu tỉnh lại, liền hét lên còn lớn hơn, khiến cho quản gia ở dưới nhà đều giật mình.
Trình Vị Vãn nghe thấy những lời quản gia gọi “tiểu thiếu gia” liền mở mắt ngồi bật dậy.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đồng ý với con, hôm nay cho con ăn sáng, mẹ ơi, mẹ ơi…”
Quản gia thấy sắc mặt của Trình Vị Vãn không được tốt lắm, liền nói với Trình Hàm: “Cậu chủ, để tôi cho cậu ăn có được không, cho mẹ nghỉ ngơi một chút nhé?”
Trình Hàm vội lắc đầu, dáng vẻ như đang muốn khóc.
Trình Vị Vãn đưa tay đưa lên xoa huyệt thái dương bị đau do thiếu ngủ, dịu dàng nói với Trình Hàm “Mẹ đi đánh răng đã nhé!”, sau đó vén chăn lên đi vào nhà tắm.
Trình Vị Vãn vệ sinh xong, bước ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ chỉ còn mỗi Trình Hàm.
Trình Hàm chắc hẳn là đói rồi, vừa thấy cô liền lập tức chạy lại, cầm lấy tay cô dẫn đi ra khỏi phòng.
Trình Vị Vãn đi theo Trình Hàm, đi xuống khỏi chiếc cầu thang xoắn ốc lớn, vẫn còn chưa đi vào phòng ăn, nhìn qua cánh cửa của phòng ăn đã thấy Hàn Tri Phản đang ngồi ở đó rồi.