Ý thức kéo Quý Ức lập tức tỉnh dậy, cô nhanh chóng ngồi bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên vội vàng kiểm tra thời gian, vẫn còn chưa tới 5 giờ sáng.
Sớm như vậy, Hạ Quý Thần còn không ngủ mà lại đi đâu vậy?
Có khi nào là vào nhà vệ sinh?
Quý Ức nghĩ vậy rồi vén chăn lên bước xuống giường, đầu tiên cô đi kiểm tra nhà tắm nhưng không có Hạ Quý Thần ở đó rồi cô mới đi đến phòng ngủ.
Bây giờ trời vẫn còn chưa sáng, đèn trong hành lang vẫn tắt, ánh sáng rất yếu. Quý Ức vô thức muốn đưa tay lần theo vách tường để mở cửa, kết quả là ngón tay của cô vừa đưa lên thì đột nhiên phát hiện ra một ánh sáng le lói từ phòng làm việc cách đó không xa phản chiếu lại.
Hạ Quý Thần đang trong phòng làm việc?
Quý Ức hạ cánh tay xuống, bước vài bước về phía phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc không đóng, bên trong đèn được bật sáng, Quý Ức đứng trước cửa thì cô liền nhìn thấy Hạ Quý Thần đang ngồi trước bàn làm việc.
Cô theo bản năng đang định hỏi Hạ Quý Thần có công việc gì gấp à? Tại sao mới sáng sớm mà lại tới phòng làm việc rồi? Có điều lời vẫn chưa nói ra khỏi miệng thì cô đã cảm nhận được, không khí trong phòng có cái gì đó là lạ.
Những lời mà Quý Ức muốn nói đành giữ lại, cô hướng mắt nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Anh đang rất bình tĩnh ngồi trước bàn làm việc, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính đang bật, giống như đang làm việc vậy nhưng môi anh mím chặt.
Không biết là anh rốt cuộc đã xem thứ gì trên máy tính, những ngón tay thon dài run run đang nắm chặt con chuột, giống như đang tức giận cũng giống như đang đau khổ, cuối cùng cả lông mày và ánh mắt của anh đều đầy vẻ đau đớn.
Nhìn dáng vẻ như vậy của Hạ Quý Thần, trái tim của Quý Ức giống như bị thứ gì đó đâm một nhát, cảm thấy đau âm ỉ trong lòng.
Cô không còn đứng trước cửa phòng làm việc như trước nữa mà đã lùi lại hai bước về phía phòng ngủ, đợi một lúc sau cho đến khi tâm trạng đã ổn định cô mới cất tiếng gọi: “Hạ Quý Thần?”
Vừa gọi xong sắc mặt của cô cũng đổi thành dáng vẻ của người vừa mới thức dậy.
Cô vừa đi về hướng cửa phòng vừa giơ tay lên dụi dụi mắt: “Hạ Quý Thần?”
Cô lại một lần nữa gọi tên Hạ Quý Thần, cũng một lần nữa tiến về cửa phòng làm việc.
Cô thấy rõ rằng, Hạ Quý Thần đang ngồi trước bàn làm việc như thể rất kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay lên tắt màn hình máy tính, rồi bối rối đứng dậy đi về phía cửa.
Đợi đến khi anh tiến lại trước mặt cô, vì sự xuất hiện đột nhiên của cô trước phòng làm việc mà khiến anh tỏ ra bối rối, tất cả những bối rối đó đều được anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc bình thường trở lại, rồi ôn hòa trả lời cô giọng trầm ấm: “Sao em lại tỉnh giấc vậy?”
“Có lẽ là do thức ăn buổi tối hơi mặn nên em thấy rất khát nước…” - Quý Ức nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Hạ Quý Thần rồi nhìn vào căn phòng. Sau đó giả bộ như vừa nãy không phát hiện ra thứ gì, cô tiếp tục hỏi: “Tại sao mới sáng sớm mà anh đã thức dậy rồi? Có công việc quan trọng cần phải giải quyết gấp sao?”
Hạ Quý Thần nhắm mắt lại, anh không nhìn vào mắt cô, rồi sau đó “ừ” nhẹ một tiếng.
Anh đương nhiên là không muốn trả lời câu hỏi này, có quá nhiều vấn đề vướng víu, nhanh chóng đổi chủ đề trả lời: “Anh xuống lầu lấy nước cho em, em quay trở lại phòng ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh đấy!”
Quý Ức ngoan ngoãn gật đầu, cong cong mắt trả lời một từ “Vâng”, sau đó cô quay người trở lại phòng ngủ.