“Mỗi ngày mày đều nằm không ở nhà thì ai đi cứu anh mày đây!”
Thì ra là vậy, nếu như anh trai cô không trở về, thì trong cái nhà này cũng đã không có chỗ cho cô nữa rồi.
“Con hiểu rồi… con muốn gặp mẹ một chút.”
“Hừ!” Cha cô hừ lạnh một tiếng, mặt không có chút cảm xúc nào: “Tao nghĩ mày không nên gặp thì tốt hơn.”
“Vì sao ạ?” Trân Nam Phương khó hiểu nhìn ông.
“Vì sao à?” Cha cô như nghe được một câu chuyện cười: “Mày giả bộ vớ vẩn làm cái gì! Còn không phải mày bảo Hà Minh Viên xuống tay với cậu mày à?”
Cô sửng sốt, càng không rõ ý tứ trong lời nói của ông, cô có bảo Hà Minh Viễn làm cái gì đâu?
“Được rồi được rồi.” Cha cô phiền não phất tay đuổi người: “Đi nhanh giùm đi! Đừng có đứng đây làm chướng mắt taol”
mm … Trần Nam Phương chật vật khó chịu, nhưng cô biết cứ tiếp tục thế này sẽ chỉ càng chọc giận ông mà thôi, cô xoay người chuẩn bị rời đi.
Cô vừa mở cửa ra thì gặp mẹ cô đang từ ngoài sân đi vào, bà vừa nhìn thấy cô đã tức giận mắng chửi!
“Con nhỏ chết tiệt kia, mày còn mặt mũi nào mà trở về đây nữa hả?” Bà bóp chặt cánh tay cô, dùng sức đẩy người vào bên trong.
“Mẹ!” Nếu không phải thắt lưng đập vào góc bàn, chắc hắn cô đã ngã mất rồi.
Mẹ cô cứ hung hăng trừng mắt, ồn ào mắng người một trận, không nhịn được mà đánh Trần Nam Phương mấy cái.
“Cậu mày mà có mệnh hệ gì tao bắt mày đền mạng!”
Nam Phương chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, mặc dù ôm một bụng nghi vấn nhưng cô vấn im lặng. Thứ nhất, cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa, thứ hai, cô không muốn quan tâm đến chuyện của Lý An.
“Cậu mày nói đúng thật đấy, mày chính là điềm xấu, là sao quả tạ, sao chổi, đầu tiên là ba suýt chết, sau đó là anh trai mất tích, bây giờ đến lượt cậu mày, ôi trời ơi, rốt cuộc tao đã gieo cái nghiệt gì thế này!” Bà võ chân, khóc lóc.
thảm thiết. “Đủ rồi đấy!” Cha cô xông lên ngăn bà lại, sau đó giậm chân về phía Trần Nam Phương: “Mày mau đi nhanh đi!”
Trần Nam Phương sợ nhất là bị cha nhìn chằm chằm thế này, bất đắc dĩ xoay người rời khỏi nhà.
Sau khi cánh cửa đóng lại, cô vẫn có thể nghe thấy giọng mẹ đầy giận dữ chỉ trích mình.
“Nếu mày còn nhớ anh trai mày vẫn chưa về thì mày cứ tiếp tục giải thích đi!”
“Đàn ông quan trọng với mày hơn hay là anh trai mày quan trọng hơn hả?”
“Đương nhiên là mày coi trọng đàn ông của mày rồi!” Mẹ cô gào lên, vừa gào vừa khóc nức nở: “Ban nấy con nhỏ chết tiệt kia nói gì chứ?”
Trần Nam Phương còn muốn nghe câu nói sau đó, nhưng hình như ba cô đã đưa mẹ trở về phòng ngủ rồi cho nên cô không thể nghe được gì thêm nữa.
Cô nhếch môi giễu cợt, không ngờ chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, từ một người mờ nhạt trong nhà, bây giờ coi như chẳng còn chút hiện hữu nào nữa luôn rồi, hoàn toàn đã trở thành một con nhỏ chết tiệt, một điềm xấu. “Anh à, anh mau về đi, nếu không em sẽ phải trở thành một đứa trẻ không ba không mẹ mất.” Trân Nam Phương lẩm bẩm, nghĩ đến hai từ mồ côi, cô lại nghĩ đến người bạn thân nhất Đỗ Thanh Hoa của mình.