Khi bước ra ngoài, anh cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, anh biết rất chính xác kích thước của cô, chiếc váy vừa rồi rất vừa vặn với cô.
Lông mày anh giãn ra, nhưng một lúc sau anh lại trở lại lạnh nhạt như bình thường, ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
Trần Nam Phương chạy trối chết, đến tầng dưới của tập đoàn Kim Địa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác thoát khỏi cõi chết.
Nhưng khi nghĩ rằng cô vẫn ở trong lòng bàn tay anh, chút nhẹ nhõm vừa xuất hiện lại biến mất.
“Nam Phương!”
Nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Nhã, Trân Nam Phương quay đầu không hiểu nhìn về phía cô ta: “Sao chị lại xuống đây?”
“Đã thay quần áo?” Tô Thanh Nhã không trả lời, đôi mắt xinh đẹp của cô ta lóe lên một tia giêu cợt nói: “Chiếc váy này thật hợp với cô, kích thước vừa vặn.”
Mặt Trần Nam Phương đỏ bừng, cô biết mình đã bị hiểu lầm nhưng không thể giải thích, chỉ ngượng ngùng cười.
“Triệu Lập Thành đã ức hiếp em?”
Tô Thanh Nhã hỏi trước một câu, sau đó mới giải thích: “Chị nghe đám bạn l học nói, trước khi đến đây chị đã dạy dõ„, anh ấy một trận.” Cô ấy hơi ngước mắt lên ngạc nhiên..
Tô Thanh Nhã, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, sao đột nhiên lại lạy ông tôi ở bụi này thế?
“Trân Nam Phương có chuyện này chị biết không nên nói không, nhưng chúng ta là bạn.” Đường Thanh Nhã nghiêm túc nhìn cô: “Em đã kết hôn với chủ tịch Hà rồi, tốt hơn hết không nên gặp gỡ Triệu Lập Thành.”
Nói xong nắm tay Trần Nam Phương: “Bất cứ lúc nào chị cũng tin em, nhưng em phải làm cho chủ tịch Hà †in em.”
“Cảm ơn chị vì đã nhắc nhở” Cô nói nhỏ.
“Em chỉ cần hiểu lòng tốt của chị là được.” Tô Thanh Nhã cười: “Đúng rồi, em đừng để ý đến lời của Hoàng Bách, miệng lưỡi anh ấy luôn hung ác vậy đấy.”
Trân Nam Phương cũng cười đáp lại cho đến khi cô ta tạm biệt rời đi.
Lúc trở về, cô nhớ lại lời nói của Tô Thanh Nhã, hóa ra không phải cô ta lạy ông tôi ở bụi này, mà là đang cảnh cáo cô không được trộn lẫn với Triệu Lập Thành, nếu không sẽ khiến Hà Minh Viễn hiểu lầm, đối phó bản thân.
Cô không đắc tội Tô Thanh Nhã, mà là đã đắc tội những người đứng sau lưng cô ta.
Đó có thể là ai? Trịnh Hoàng Bách?
Hay Hà Minh Kỳ?
Trần Nam Phương suy nghĩ cả một ngày cũng không thể nghĩ rõ ràng được, nhưng là không có ngăn cản cô giả dạng đà điểu, không cho người khác có cơ hội công kích cô.
“Alo, xin chào.” Điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ.
“Là tôi, mẹ chồng cô.”
Hai từ mẹ chồng khiến này khiến cô cảm thấy ngớ người trong vài giây, mới nghĩ đến nhân vật Đặng Ngọc Lan này: “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?”
“Bây giờ đến quán cà phê Kim Sắc đi” Bên kia nói xong liền cúp điện thoại.