Trần Nam Phương ôm cánh tay của bạn thân, ngước mắt lên liếc Trịnh Hoàng Bách một cái: “Bác sĩ Hoàng Bách anh yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý hành động và lời nói của tôi, sẽ không để Hoàng Phong hiểu lầm nữa đâu.”
Sau đó cô nhỏ tiếng nói với Thanh Hoa: “Thanh Hoa chúng ta đi thôi.”
Sau này cô hẹn người ta gặp mặt tuyệt đối không hẹn ở nơi có thể sẽ xuất hiện người quen nữa.
“Hứ!” Đỗ Thanh Hoa kiêu căng ngẩng cằm lên: “Hôm nay tôi bỏ qua cho anh trước đó.”
“Nổ thì ai mà không biết, có bản lĩnh thì cô đừng buông tha…”
“Đùng!”
Trịnh Hoàng Bách vẫn chưa nói xong, thì cơ thể đã bị một luông sức mạnh đấm vào, té làm nghiêng cái bàn.
Đụng đổ cái ghế rồi!
Cà phê cũng đổ luôn, tí tách tí tách theo cạnh bàn mà chảy xuống, chảy trúng lên áo.
Đây…
“Thanh Hoa!” Trân Nam Phương kinh ngạc gọi: “Bác sĩ Hoàng BáchI!”
Cô hầu như mắt trợn tròn, nhưng đầu vân chưa bị ngu, thả tay bạn thân ra đi đỡ Trịnh Hoàng Bách vừa bị té xuống dưới đất.
Anh ta phất tay của Trần Nam Phương ra, trừng mắt nhìn Đỗ Thanh Hoa với ánh mắt nguy hiểm: “Hôm nay, cô bắt buộc phải chịu trách nhiệm.”
“Hứ” Đỗ Thanh Hoa cũng hoàn hồn lại, nhún vai của Trần Nam Phương: “Tớ chẳng qua là chỉ đạp có một cái, còn chưa dùng sức nữa.” Chưa, dùng, sức!
Bây giờ trong lòng Trịnh Hoàng Bách cả ý định muốn giết người cũng có luôn, cô nhóc đáng chết còn dám nói mình chưa dùng sức nữa, mắt cá chân của anh ta đau đến như muốn nứt ra vậy!
“Chậc chậc, bác sĩ Hoàng Bách đúng là người xinh đẹp mà.” Đỗ Thanh Hoa cúi xuống, nhéo cổ tay anh ta: “yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, ngoan, tôi đưa anh đến bệnh viện của anh chữa trị.”
NG Cứ như vậy đến khi Trịnh Hoàng Bách được đưa đến bệnh viện, Trần Nam Phương vẫn luôn trong trạng thái sợ hãi, diễn biến của sự việc thật sự khiến người ta không thể nào tưởng tượng!
Nhưng đồng thời cũng kiểm chứng được, một khi con người mà xui xẻo thì uống cà phê cũng không yên.
“Đau chân, Đỗ Thanh Hoa, cô có tin tôi kêu người quăng cô xuống biển cho cá ăn không!” Tiếng kêu gào của Trịnh Hoàng Bách từ trong phòng điều trị truyền đến, cùng vị công tử thanh quý trong quán cà phê như hai người hoàn †oàn khác vậy.
“Tôi không dùng đến một chút sức gì cả”
“Tôi là bàn tay thánh của ngành y, không thể tự điều trị trước sau cho mình sao?”
“Biến!”
Khi âm thanh vừa dứt, Đỗ Thanh Hoa đã đẩy cửa ra, nháy mắt đùa giỡn với Trần Nam Phương một cái, ánh mắt đó như đang nói, dám đấu với chị? Anh †a còn quá non đói “Thanh Hoa…” Trân Nam Phương lại không dám thoải mái như vậy, dù gì thế lực của nhà họ Trịnh và thái độ của Trịnh Hoàng Bách đều để trừng trừng ra đó, người ta mà thật sự muốn làm cái gì đó thì dễ như trở bàn tay: “Sau này đừng vì tớ mà manh động nữa.”