“Nam Phương, nói đi.” Anh ra lệnh, giọng điệu cáu kỉnh: “Anh sẽ không truy cứu thêm bất kỳ một cái gì.”
Như thể sợ cô nghe không hiểu, anh lại nói thêm một câu nữa: “Về sau chỉ cần em muốn, em có thể dạy dỗ bất kỳ ai cũng được.”
“Anh buông tôi ra!” Trần Nam Phương dùng sức mạnh lớn nhất đẩy anh ra, đôi mắt đẹp cũng ửng đỏ: ‘Tôi không muốn dạy dõ bất kỳ ai cả, kể cả người yêu cũ của anh! Nếu có thể, tôi muốn cả đời này không phải gặp lại các người nữa!”
Đó là ký ức khó phai nhòa nhất của cô, xen lẫn với tình bạn đã mất và còn nhuốm cả máu tươi của những tháng ngày cô yêu đương.
Bây giờ, dường như ông trời cảm thấy cô vân chưa trải nghiệm đủ sự đau đớn, lại để cho cô hãm sâu vào trong đó một lân nữa. Thật đáng buồn, cái giá phải trả chính là tình yêu của cô dành cho Hà Minh Viễn.
“Hà Mĩnh Viễn, từ đầu đến cuối tôi đều trong sạch, không cần anh bố thí và thông cảm!” Trần Nam Phương nói liên tục, nói rất nhiều rồi xoay người vào phòng làm việc lấy túi xách của mình và rời đi.
“Sự trong sạch của em sao?”
“Ừ!” Cô ngẩng đầu, đáy mắt chứa đựng sự kiên định và quật cường mà từ trước đến giờ chưa từng có.
“Nhưng em đã gọi Ngô Hà lên.”
Giọng nói của Hà Minh Viễn rất nhẹ nhàng: “Điện thoại có ghi âm lại.”
“… Trần Nam Phương giận quá hóa cười: “Tốt lắm, ngay cả những chỉ tiết như thế này mà cô ta cũng có thể làm được, tôi thua cuộc cũng không oan uổng gì.”
Không sao, người đã từng có tiền sử như cô còn có thể giải thích gì nữa chứ.
Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là tránh xa Hà Minh Viễn và Ngô Hà, cho dù cô có quay trở lại cuộc sống bình yên lừa mình dối người như lúc trước cũng tốt.
“Đừng đi.” Anh ngăn chặn đường đi của cô lại, vây quanh lấy cô: ‘Không cho phép đi!”
Trần Nam Phương không nói lời nào, đôi môi anh đào mím thật chặt, cô rất sợ mình mở miệng ra sẽ làm lộ sự rụt rè.
“Gô ấy…
“Tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì về cô ta.” Cô cắt đứt lời của anh: “Dù sao thì Tổng giám đốc Minh Viên vẫn nên tự mình thưởng thức một mình thôi!”
Cô giấy giụa nhưng anh lại càng siết chặt hơn, cô tức giận đến mức khom lưng lại căn vào mu bàn tay của anh một phát, phát cáu nói: “Anh có buông tôi ra hay không!”
Cho đến khi cô cảm nhận được vị ngọt tanh ở trong miệng, Hà Minh Viễn vân cố chấp ôm lấy cô, không nhúc nhích một chút nào.
.. Trần Nam Phương nhìn vết răng trên mu bàn tay anh, nước mắt đau khổ trào ra, thế nhưng cô vấn nỗ lực khống chế bản thân mình: “Tùy anh.” . 𝖭ha𝓷h 𝗺à khô𝓷g có q𝘶ả𝓷g cáo, chờ gì 𝘵ì𝗺 𝓷ga𝓎 ﹢ TRU𝖬TRU YỆ𝖭.V𝖭 ﹢
“Nam Phương.” Anh cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi đặt trên miệng mình: “Nơi đây không muốn thưởng thức bất cứ người nào ngoại trừ em ra.
Cô suy sụp.
Đột nhiên, anh kéo tay của cô xuống phía dưới: “Nơi đây càng không muốn!”