Anh ấy trâm mặc một lúc, không trả lời nữa.
“Anh Minh Vũ đói bụng chưa?
Chúng ta xuống nhà dưới ăn cơm thôi.”
Trần Nam Phương muốn làm dịu đi bầu không khí, liền chủ động nói.
Hà Minh Vũ lập tức nở nụ cười làm lộ ra hàm răng thẳng tăm tắp, trắng bóng.
“Không đợi ông xã của em sao?” Hà Minh Viễn nhỏ giọng nói ngọt ngào bên tai Trần Nam Phương: “Không được bỏ anh lại.”
“Đó là anh của anh.” Cô dùng ánh mắt đáp lại.
Anh xoa cằm: “Như thế cũng không được.”
Trân Nam Phương không để ý đến những gì anh nói, xem anh trai anh còn quan trọng hơn anh, nhưng hiện tại anh lại không nói lên lời.
Anh rốt cuộc phải làm gì đây?
Dường như đã hiểu được tâm tư của cô, anh nhanh chóng đi đến bên cô, thì thầm vào tai cô một câu: “Một người đàn ông khác gần em khiến cho anh ghen.”
“Trần Nam Phương, sao mặt của em lại đỏ bừng như thế? Có phải cảm thấy nóng hay không?” Hà Minh Vũ không biết những lời nói mờ ám của hai người bọn họ, chân thành hỏi cô.
Mặt cô càng lúc càng đỏ, dùng sức véo Hà Minh Viễn một cái, nói: ‘Có chút nóng thật, chúng ta xuống ăn cơm thôi.”
Nói xong, cô bước nhanh xuống lầu.
Không hiểu sao nhưng cô luôn cảm giác nghe được tiếng cười của ai đó ở đằng sau.
Trân Nam Phương đi xuống lầu, phát hiện Ngô Hà đang thản nhiên ngồi trên sô phal “Sao cô lại tới đây?” Hơn nữa còn đến sớm như vậy!
“Minh Vũ!” Ngô Hà không để ý đến Trần Nam Phương, nhìn về phía Hà Minh Vũ: ‘Hôm qua anh có sao không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Tôi vẫn ổn.” Giọng nói anh ấy vô cùng lạnh lùng.
“Ừm, vậy thì tốt rồi.” Ngô Hà nhìn Trần Nam Phương bằng ánh mắt u ám.
Cô hiểu đối phương muốn cô tránh mặt, cô căn bản cũng không muốn gặp mặt Ngô Hà, Trân Nam Phương bước về phía nhà ăn.
Đáng tiếc còn chưa được được ba bước, chợt nghe thấy người giúp việc lên tiếng: “Mợ ba, cậu Vũ, bà chủ đến.”
Trần Nam Phương xoay người, nhìn Ngọc Cẩm đang đỡ bà Diệu đi đến, cô vội chạy đến gần chào hỏi: ‘Bà nội, sao sớm như vậy bà nội đã đến đây?”
“Bà nội không ngủ được lên tới đây.”
Đôi mắt trũng sâu của bà Diêu khẽ liếc về phía Ngô Hà đang đứng cách đó không xa: ‘Cô đến đây làm gì?”
“Bà Diêu, cháu… Ngô Hà ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
“Sắp thành cô dâu rồi, tốt hơn hết vân không nên chạy lung tung.”