“Bà nội, bà chỉ nói đúng một nửa thôi, đôi khi không tranh không giành cũng không có tâm cơ,’ Hà Minh Kỳ phụ họa đáp lại, những lập tức liên chuyển hướng sự chú ý: “Đôi khi lấy nhau rồi, lại còn nuôi tiểu tam ở bên ngoài ấy chứ, cái gì mà Ngô Hà.”
Bà cụ Hà đầu tiên nhìn Trần Phương Nam sau đó nhìn sang Hà Minh Viễn.
Lúc này, Hà Minh Kỳ còn nói: “Anh ba, em nghe nói Ngô Hà là bạn đại học của anh, cũng học chuyên ngành kế toán, sao anh không nhận cô ấy vào làm trong phòng kế toán? Biết đâu có thể giúp đỡ anh một tay.” “Ừm!” Bà cụ Hà không chịu nổi nữa nói: “Bà nhiều năm nay không để ý đến chuyện của công ty, không nghĩ những loại như chó mèo cũng có thể tự ý ra vào công ty?”
Bàn tay Trần Phương Nam tê rần, khuôn mặt trở lên cứng ngắc, thấy Hà Minh Viễn siết chặt nắm tay, chắc chắn là rất tức giận.
A.
Cô cười thâm trong lòng, vừa mới nói cô phải tin tưởng anh, đảo mắt cái lại vì tình nhân mà tức giận.
Cô thật sự tò mò không biết Hà Minh Viễn cùng với Ngô Hà trước kia đã phát sinh chuyện gì, vì điều gì mà bà cụ Hà lại vô cùng chán ghét Ngô Hà đến như vậy?
Không khí quanh người Hà Minh Viên càng ngày càng thấp, khổ nhất vân là Trần Nam Phương, người đang đứng gần anh nhất.
Thứ càng khổ hơn là tay của cô.
“Minh Kỳ, chuyện của nhân sự có vấn đề thì cứ việc đi tìm nhân sự, chạy về nhà mách bà nội thì người khác sẽ cho rằng cậu vần là đứa trẻ không có được kẹo mà khóc nhè.” Giọng nói của Hà Minh Viễn rất nhẹ, nhưng thể xem thường lửa giận ẩn giấu bên trong.
“Con gái à, đến bên cạnh bà nội này.” Bà Diêu vấy tay với Trần Nam Phương: “Đỡ bà nội qua bên kia ngắm hoa cúc đi, của bà Tuyết mang đến từ mấy ngày trước đấy.”
“Vâng ạ!” Cô như được ân xá, như bắt được cọng rơm cứu mạng và rút tay ra, không cần nhìn kỹ, dù không nhưng kỹ cũng thấy được một vết đỏ rõ ràng trên bàn tay trắng nõn của cô.
Hà Minh Viễn tất nhiên cũng thấy được, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Khi anh thấy được bóng dáng của Trần Nam Phương, thế mà hơi hoảng hốt, giống như gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời.
“Đây là loại hoặc cúc gì thế ạ?” Trần Nam Phương không có hiểu biết về hoa, hoa cúc trong ấn tượng cũng không có gì đặc biệt, nhưng bồn hoa trước mắt này lại mang đến cảm giác duyên dáng sang trọng: “Sao con lại thấy giống như hoa mẫu đơn thế ạ?”
“Ha ha, con gái đúng là biết nhìn hàng, thứ này gọi là mẫu đơn xanh.” bà Diêu kiên nhãn giới thiệu cho cô: “Đây là một giống cây đặc biệt, không dễ chăm sóc, nhưng có thể chăm sóc tốt đến như vậy, bà Tuyết cũng rất có tính cách.”
Trần Nam Phương bình tĩnh đáp lại, xuyên qua hoa mẫu đơn xanh, cô như nhìn thấy một người phụ nữ coi trọng tình yêu và chính nghĩa, tao nhã và sang trọng, tuy thân hình mỏng manh nhưng lại có cá tính và đặc điểm riêng.
“Bà chủ, tôi cảm thấy hoa này rất xứng với cô ba ạ.” Dì Cẩm đúng lúc nói: “Người đạm như cúc.”