Mục lục
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, cô dùng sức dẫm vào chân Hà Minh Viễn rồi giấy ra, nhanh chóng rời đi, khi ra khỏi cửa, cô gặp phải Ngô Hà, cô nhìn ra mưu tính thực hiện được và âm mưu trong mắt đối phương.

Tuy nhiên cô biết có quan tâm không thể làm gì cả, có Hà Minh Viễn ở đấy, cô không thể làm gì Ngô Hà được, chỉ có thể rời đi trước.

Trở lại nhà họ Trịnh, Trân Nam Phương mệt mỏi ngã lên giường, chuyện hôm nay quả nhiên bị bà cụ Diêu nói trúng: “Haizz…”

“Nam Phương.” Trịnh Hoàng Phong gõ cửa đi vào: “Em không sao chứ?”

Anh ta bước tới: “Sao quay về sớm vậy? Thanh Hoa đi đến bệnh viện cùng Hoàng Bách rồi, nói là có việc cần làm, „ em…



“Thanh Nhã nhảy lầu rồi.” Trần Nam Phương nghiêng đầu ngơ ngác nhìn anh ta: “Lúc trước chị ấy còn nói chuyện với tôi, chỉ là tôi lại không khuyên chị ấy.”

“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong lo lắng ngồi xuống giường: “Em đừng tự trách bản thân mình, không ai có thể đoán trước được tương lai.”

“Nhưng mà đó là một mạng người đấy! Còn là đàn chị thân thiết tôi quen từ năm nhất, một người phụ nữ rất ưu †ú.” Trân Nam Phương chìm vào hồi ức: “Anh nói chị ấy là người lạc quan mạnh mẽ như vậy, sao có thể nhảy lầu được đây? Thật là mang thai khiến người ta trầm cảm?”

“Tôi không hiểu nhiều về vấn đề y học, có thể là đã hy vọng quá nhiều?”

Giọng nói của anh ta như gần như xa: “Con người không thể quá tham lam.”

Trân Nam Phương nhìn về phía anh †a, cảm thấy lời này rất quen, dường như cô cũng có nhận thức như vậy, người không thể cầu thứ không thuộc về mình, giống như cô không thể cầu mong xa vời có được tình yêu của Hà Minh Viễn.

Bọn họ là không có khả năng.



Chỉ cần có Ngô Hà ở đây, bọn họ sẽ không có tương lai!

“Nam Phương, cô đừng khổ sở.”

Trịnh Hoàng Phong nghĩ cô thất thần là vì chuyện của Tô Thanh Nhã, bèn nói thẳng: “Cô không làm gì sai cả, sai chính là người hại cô ấy mất đứa con, người đó nhất định sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

“Thật sự có thể chứ? Nếu Hà Minh Viên vấn giúp cô ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Tôi sẽ giúp côi”

Ba giờ chiều, tại quảng trường tập đoàn Kim Địa.

Cảnh sát, pháp y, phóng viên đứng thành từng đoàn bao vây lấy cửa lớn của tòa nhà, người thì muốn phá án, người thì muốn đưa tin về nguồn gốc của sự việc, có người lại chỉ đơn thuần là muốn chen một chân vào.

Hà Minh Viễn đứng bên ô cửa sổ kiểu Pháp, đôi mắt sâu thắm nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt anh tuấn không chút cảm xúc, khiến người khác không thể đoán ra được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

“Minh Viễn…” Giọng nói nhẹ nhàng và trầm thấp của Ngô Hà vang lên, giống như đứa trẻ vừa mới phạm sai lầm, mang theo ma lực khiến cho người khác không nỡ lòng nào mà trách móc: “Có phải tập đoàn Kim Địa gặp khủng hoảng rồi không?”

“Không sao đâu.” Hà Minh Viễn xoay người lại nói: “Cô cứ làm tốt việc của mình là được.”

“Nhưng mà.” Ngô Hà chớp chớp đôi mắt trũng sâu có phần ẩm ướt của mình nói: “Anh đã giải thích với Nam Phương chưa? Hình như cô ấy có rất nhiều thành kiến với em.”

“Gần đây tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK