Đây là phản ứng đầu tiên của cô, nhưng cô phải trốn đi đâu đây? Còn anh trai cô phải làm sao?
“Tỉnh lại rồi thì mở mắt ra đi.” Giọng nói của Hà Minh Viễn vô cùng dịu dàng, hệt như ánh nắng ban trưa đầu hè.
Nhưng cô biết anh chỉ đang đóng kịch mà thôi, Trân Nam Phương càng sợ hãi, thậm chí cô còn không dám mở mắt ra nhìn anh.
Lòng bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai cô, đôi môi ấm áp áp vào bên tai cô, khẽ thì thâm: “Còn đau không?”
“Anh Viễn!” Giọng nói của Phan Lãnh Thanh lại cất lên: “Em vẫn đang đứng đây đấy nhé, được rồi, em nhường lại không gian cho hai người đấy, không làm kỳ đà cản mũi đâu. Nếu cô vợ Nam Phương của anh vẫn còn không thoải mái thì gọi y tá sang đây nha.”
“Được rồi.”
Cửa phòng bệnh vừa khép lại, Hà Minh Viễn vẫn chưa buông tay ra, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay ấy đã giảm đi bằng một tốc độ có thể cảm nhận rõ được: “Mở mắt ral”
Trần Nam Phương đành phải làm theo, con ngươi đen láy sợ hãi như một con nai con, không biết phải làm sao.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt tựa như một vị thần, nhưng chỉ có cô mới biết phía sau cánh cửa mà anh đã đóng lại anh ta không phải là một con người, nói anh ta là một con ác ma ngụy trang thì không sai vào đâu được.
“Chúng ta… chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Trần Nam Phương: ‘!”
“Lát nữa Ôn Tứ Hiên sẽ liên lạc với cô, cô biết phải nói thế nào rồi đấy.”
Giọng cô run rẩy hỏi anh: “Vậy khi nào anh mới cứu anh trai em?”
Hà Minh Viễn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống vài giây, sau đó lại áp người tới, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: ‘Vậy phải đợi tôi chơi cô đủ các tư thế đã.”
“Anh… Cô cảm như bị một chậu nước lạnh hất vào đầu, khiến cô cảm thấy lạnh cả người.
Không đợi cô mở miệng đáp lời, anh đã xoay người rời đi.
Trân Nam Phương run lên bần bật, vừa tức giận vừa sợ hãi, đau lòng, cuộc sống như vậy mà chỉ mới bắt đầu thôi sao?
Đỉnh đỉnh đỉnh.
Điện thoại di động của cô reo lên, đúng như anh dự đoán, người gọi đến là Ôn Tứ Hiên.
“Alo.” Trần Nam Phương điều chỉnh hồi lâu, nhận điện thoại rồi mà đầu lưỡi vấn còn cuộn chặt.
“Chúc mừng cô đã thành công bắt được Hà Minh Viễn.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nói hơi thô bạo, Ôn Tứ Hiên là người đơn giản, thẳng thắn, thậm chí cậu ta không hề nghĩ kế hoạch của cậu ta đã chẳng còn gì.
“Anh tôi đâu? Tôi muốn nói chuyện với anh tôi!”
“Đừng lo lắng, tôi đã nói thì sẽ giữ lời. Để cô và Minh Viễn yên ấm vài tháng, sau này tôi sẽ còn liên lạc lại cho cô.” Ôn Tứ Hiên không đưa điện thoại cho anh trai cô: “ Cô nên nhớ kỹ, tính mạng của anh trai cô đang nằm trong lòng bàn tay tôi đấy, đừng có mà giở trò.”
Trần Nam Phương cuộn mình trên giường bệnh, nghe từng tiếng bíp báo bận từ điện thoại phát ra, một bên là tính mạng của anh trai mình, một bên là tôn nghiêm của bản thân.