“Được rồi, Ngọc Cẩm, mau dọn cơm lên đi.” Bà Diêu như vô ý mà liếc nhìn Đặng Ngọc Lan, khiến những lời muốn nói của Đặng Ngọc Lan nghẹn lại.
Không biết có phải do Trần Nam Phương bị choáng ngợp hay không mà †óm lại cả bữa ăn này vô cùng giày vò cô, thậm chí đến thở mạnh cô cũng không dám.
Không biết có phải Hà Minh Viễn cố ý hay không nhưng anh vẫn cứ gắp đồ ăn cho cô, diễn trọn một vai người chồng hoàn hảo.
Để lấy lòng anh, cô chỉ có thể ăn hết thức ăn trong chén…
Mọi người ăn xong lại di chuyển ra phòng khách, Trần Nam Phương phát hiện có mấy người đang dùng ánh mắt dò xét nhìn cô.
“Bà nội, sáng mai con còn phải đi họp cho nên con xin phép đưa Nam Phương về nghỉ ngơi trước ạ.”
Trần Nam Phương sửng sốt, cô không ngờ đêm nay hai người họ lại ngủ lại nhà cũ, mang theo cõi lòng đầy tâm sự, cô đi theo Hà Minh Viễn qua hành lang đến khu biệt thự phía sau, vừa vào cửa đã bị áp vào tường.
“AI” Cô kinh hãi hít một hơi thật sâu, run rẩy nhìn anh.
“Đàn bà ấy à, tốt thật đấy.”
“Hà Minh Viễn, anh nghe em giải thích đã.” Trần Nam Phương vội nói: “Em thật sự không làm gì có lỗi với anh, em, em… rít.”
Anh không muốn nghe chút nào, cúi người dùng sức cắn một cái thật mạnh lên môi cô, ngay sau đó một mùi tanh tràn ngập trong khoang miệng.
Trân Nam Phương vô thức giấy dụa, bàn tay to lớn của anh càng ngày càng thô bạo.
“Dùng thân thể của cô giải thích cho tôi đi, tôi sẽ muốn nghe nhiều hơn đấy.”
Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang bầu không khí mập mờ nguy hiểm giữa Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn.
“Tôi không nghĩ tới cô dám trốn đi đấy.” Đôi mắt sâu thẳm của anh lạnh lùng nhìn cô: “Đi tắm đi.”
Anh ra lệnh cho cô rồi đi đến phòng làm việc bên cạnh, Trân Nam Phương suýt nữa nhữn chân ngã xuống đất, cô bám chặt vào tường nghiến răng nghiến lợi.
Thật lâu sau, cô cúi đầu thở dài, sau đó chật vật lê đôi chân mỏi mệt định lên lâu tắm rửa.
Thôi thì đành chấp nhận số phận vậy.
“Cô ba.”
Trần Nam Phương nghe thấy giọng ai đó, kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy một bà lão cung kính đứng trước cửa: “Dì là… dì Cẩm ạ?”
Cô nhớ bà Diêu gọi người kia là “Ngọc Cẩm, theo lễ phép nên cô sửa lại xưng hô gọi ‘dì”.
“Cô ba cứ gọi tôi là Ngọc Cẩm là được rồi.” Tuy nói thế nhưng ánh mắt người kia vân dịu đi một chút: “Bà chủ mời cô.”
“Dạ?” Trái tim Trân Nam Phương lại nảy lên, cô không biết bà Diêu mời cô sang đấy làm gì, hay chăng bà muốn thay Minh Viễn dạy dỗ cô sao?
Bề ngoài có vẻ như bà ấy thương đứa cháu đích tôn Hà Minh Viễn lắm.