“Cô cũng đang giúp tôi mà!” Ôn Tứ Hiên nói chuyện đương nhiên: “Sau này tôi cũng sẽ thường làm phiền đến cô mà.”
Vì bạn thân mình… vì thế cô nói không thành vấn đề.
Hai người họ lại trò chuyện cùng nhau mấy câu, cô nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi rồi, tôi còn phải đến tập đoàn Kim Địa một chuyến!”
“Đến làm việc cho cậu ba sao?” Ôn Tứ Hiên nhéo cổ tay mình một cái, tốt bụng nhắc nhở cô: “Hôm nay có thể anh ta sẽ tới trễ, tôi nghĩ anh ta sẽ không đến sớm quá đâu!”
Trân Nam Phương cảm thấy nghi ngờ gật đầu một cái, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi cô rời khỏi đó, Ôn Tứ Hiên vân ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ dịu dàng.
Anh ta thật sự không hiểu vì sao lại có một người vừa hiền lành vừa thuần khiết như thế, để cho người khác không nhịn được muốn bảo vệ, muốn yêu thương…
Trên đường đến tập đoàn Kim Địa, trong lòng Trân Nam Phương cảm thấy thất thần. Suy nghĩ xem mình nên ra yêu cầu thế nào với Hà Minh Viễn, hơn nữa anh có chịu đồng ý không đây? Nếu như đồng ý thì anh có ra điều kiện gì với cô không?”
Cô suy nghĩ quá tập trung, vì thế không để ý đến ánh mắt không đứng đắn đang nhìn về phía cô.
Đường đến với tầng cao nhất của tập đoàn Kim Địa không hề có bất kì trở ngại nào.
Bên ngoài không có thư kí.
Bên trong lại không có ai.
Trần Nam Phương cau mày, không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này cô mới nhớ đến lời của Ôn Tứ Hiên, chẳng lẽ anh ta biết Hà Minh Viễn gặp chuyện gì rồi hay sao?
“Lúc ấy, mình nên hỏi anh ta một chút mới đúng.” Cô lầm bầm một câu.
Cô quét mắt nhìn phòng làm việc một lượt, sau đó đi tới cửa sổ sát đất rộng rãi bên dưới, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mau đi vào đây cho anhl” Một giọng nói nhanh chóng phát ra khiến Trân Nam Phương sợ hết hồn!
Cô vội vàng xoay người nhìn về phía phòng trong, lúc này mới phát hiện ra bên trong có người, đó chính là Hà Minh Viễn!
Cô vội vàng đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện người nào đó đang đưa lưng về phía cửa, tấm lưng màu lúa mạch của anh nhanh chóng xuất hiện trong mắt cô, hai đầu vai sâu hút, trên vai anh có vết móng tay cào, vết thương vân còn những tia máu chưa khô.
“Này! Sao anh lại bị thương thế?”
Trân Nam Phương không nhịn được lên tiếng, cô thành thạo đẩy cửa bước vào.
Khi Hà Minh Viễn xoay đầu lại nhìn thấy cô thì con ngươi anh co rút lại.
Bước chân cô bởi vì sự lạnh lùng của anh mà hơi chậm lại, cô theo bản năng dừng bước, có chút không biết nên làm gì tiếp.
“Không sao.” Anh lạnh lùng lên tiếng, ung dung mặc áo sơ mi vào.
“Vết thương của anh…” Trần Nam Phương tốt bụng nhắc nhở: “Vẫn còn chưa được xử lý.”
Hà Minh Viên đứng dậy, đi tới bên cạnh nhìn cô: “Nam Phương, em vẫn còn quan tâm tới anh sao?”
Cô sợ hãi tới mức cả người run rẩy, căn căn môi không biết phải trả lời thế nào.