“Nghỉ ngơi đi, chút nữa anh còn có việc cần phải xử lý.”
Sau khi ngủ trưa dậy, Minh Phúc bưng vào một đãi trái cây phong phú.
Người nào đó thản nhiên thưởng thức một mình, còn một người lại dốc hết sức đút vào miệng Trần Nam Phương.
Cô vừa nhai vừa oán hận, rốt cuộc Hà Minh Viên đã gặp phải chuyện gì mới có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, biến thành dáng vẻ như thế này chứ?
Thật là khiến cho người ta khó thích ứng được.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa phòng bị gõ, có hai người đi vào.
Trần Nam Phương nhất thời hơi sững sờ, cô không ngờ rằng người đi vào trong phòng lại là Ôn Tứ Hiên.
“Anh Viễn đúng là biết hưởng thụ.”
Ôn Tứ Hiên giống như là đang đứng ở địa bàn của mình vậy, nhìn trái nhìn phải: “Bảo tôi tới đây cũng không sợ tôi sẽ tiết lộ ra ngoài sao?”
Trần Nam Phương nhìn Hà Minh Viên đầy khẩn trương.
Anh không nói gì, ngược lại Ôn Tứ Hiên lại lên tiếng: “Bé Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi. Vết thương trên cánh tay đã khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt nhất là thái độ của cậu Hiên nên đàng hoàng một chút.” Minh Phúc dạy dỗ.
“Thái độ tôi làm sao mà không tốt?
Chào hỏi tôi cũng chào rồi, trái tim cũng như thắt lại rồi.” Vừa nói anh ta vừa trừng mắt với Trân Nam Phương: “Bé Phương à, cô đừng trách tôi. Tôi có quy tắc của tôi nhưng tuyệt đối không ra tay độc ác.”
Khắp người Trần Nam Phương đều cảm thấy buồn nôn, cái gì mà bé Phương chứ?
Ôn Tứ Hiên lấy cái cách gọi này từ đâu ra vậy?
“Hình như là vợ tôi rất không thoải mái với cách xưng hô của cậu.” Hà Minh Viên lười biếng tựa vào mép giường.
Ánh mắt lạnh lùng rơi lên người Ôn Tứ Hiên.
Nhưng người kia lại không hề có tí †ự giác nào: “Không phải là không thoải mái mà là chưa quen thôi. Gọi thêm vài lân nữa là quen ngay ấy mà.”
“Anh… Anh bị điên à?” Đôi lông mày thanh tú của Trân Nam Phương hơi nheo lại, đôi mắt xinh đẹp nhuốm lửa hận: “Tôi không quen anh.”
“Tôi lại rất quen Thanh Hoa.” Ôn Tứ Hiên nhún vai một cái: “Cô cũng rất quen Thanh Hoa. Chẳng lẽ chúng ta lại không quen sao?”
Trần Nam Phương bị suy luận vớ vẩn này làm cho càng tức giận hơn nhưng mà cô lựa chọn cách im lặng, không nói gì nữa cả.
Ai bảo từ nhỏ đến lớn cô đều có thói ăn nói vụng về chứ.