Chỉ là nhắc tới trang trại Hà Vân, trong đầu cô lại không khống chế được mà hiện lên cảnh tượng khiến mặt đỏ †im đập.
“Nam Phương, chúng ta tiếp tục việc chính đi.” Anh cũng không muốn hạnh phúc của mình bị chết non, về việc rèn luyện năng lực thích ứng của cô, bọn họ vẫn còn thời gian.
Khoảng tám giờ sáng ngày hôm sau, Trân Nam Phương mở mắt, lập tức rơi vào con ngươi sâu thẳm của Hà Minh Viễn.
“Anh cũng tỉnh rồi à?” Cô chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, mặc dù xấu hổ nhưng thấy tối hôm qua anh không làm ra hành động không kiêng nể gì cả, cô vẫn mở miệng trước.
“Ăn không đủ no, ngủ cũng không được tốt theo.”
Trân Nam Phương nghe được hàm ý khác trong câu trả lời của anh, bèn vội vàng rời giường đi rửa mặt, sợ kích thích đến anh.
Cũng may khi cô rửa xong, đi ra ngoài thấy Hà Minh Viễn cũng đi ra khỏi nhà tắm ở phòng khác, khôi phục dáng vẻ cấm dục nghiêm trang.
“Đi làm cùng anh đi.” Anh liếc nhìn cô một cái, giống như đang âm thầm phân cao thấp với ai đó.
Không cần hỏi cô cũng biết người đó chính là Đỗ Thanh Hoa.
Được rồi, thật ra cô cũng không muốn đi bệnh viện, hôm nay cô còn có rất nhiều kế hoạch muốn làm, có thể tìm một nơi yên lặng để làm thì hiệu suất sẽ cao hơn.
Cả buổi sáng, Trân Nam Phương tràn đầy năng lượng, chuyên tâm làm việc, giúp Hà Minh Viễn sửa lại hai lịch trình làm việc, đọc đi đọc lại thông tin tài chính của công ty giải trí Thiên Vân, sửa sang lại một lần.
Giữa trưa, bởi vì anh có cuộc họp đột xuất cho nên cô đành phải đợi anh cùng đi ăn trưa, cô lựa chọn đi dạo trên †âng cao nhất để giết thời gian, chậm rãi đi quanh một vòng.
“Nam Phương.”
Trần Nam Phương quay đầu lại, cô không ngờ răng có thể nhìn thấy Triệu Lập Thành ở cầu thang thoát hiểm trên †âng cao nhất của tập đoàn Kim Địa.
Càng không ngờ rằng anh ta còn dám xuất hiện!
“Sao anh lại ở trong này?” Cô tức giận nói: “Anh không biết người không có phận sự thì không được đến đây à?”
“Nam Phương, sao anh lại là người không phận sự được cơ chứ?” Triệu Lập Thành uất ức nói: “Hiện tại QL chính là bên cung ứng của tập đoàn Kim Địa đấy.”
“Chỉ là một trong số các ứng cử viên mà thôi.” Trân Nam Phương nhắc nhở: “Hơn nữa mặc kệ anh có thân phận gì thì muốn lên tầng cao nhất cũng cần báo trước.”
“Tại sao?” Anh ta bỗng nhiên hạ giọng: “Là do Hà Minh Viễn có nhiều bí mật à? Hay là anh ta cần có em hầu hạ bên cạnh từng giây từng phút?”
“Câm miệng!” Trân Nam Phương cau mày, bỏ lại một câu “Anh nhanh chóng rời khỏi đây đi” rồi xoay người muốn đi.
Nhưng lại bị Triệu Lập Thành bắt được cánh tay, anh ta còn kêu tên của cô: “Nam Phương, anh biết lần này QL có thể tiến vào tập đoàn Kim Địa như ý nguyện là có công lao của em, anh cũng biết em vấn thích anh, nhớ thương anh, cho nên mới hẹn anh gặp em ở đây.”
“Ai hẹn anh cơ chứ?” Trần Nam Phương lập tức cảnh giác, dùng sức đẩy tay anh ta ra: “Anh nhanh buông ra, nếu không đợi lát nữa để Hà Minh Viễn thấy được, anh nhất định sẽ ăn quả đăng.”