Không phải là Đặng Mai Tuyết không lo lăng: “Vậy con có biết trong lòng của Minh Viễn luôn nhớ thương một người không?”
Trần Nam Phương đột nhiên sửng sốt, không thể ngờ được dì Tuyết lại biết đến sự tồn tại của Ngô Hà, không khỏi có chút ảm đạm đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.”
Đặng Mai Tuyết nắm lấy tay cô, thở dài: “Chỉ hy vọng là như thế.”
Sau đó giọng điệu trở nên nghiêm túc, dặn dò nói: “Nam Phương, mẹ con lúc còn sống luôn ôm ấp kỳ vọng đối với con, hy vọng con thành tài, càng hy vọng con hạnh phúc, cho nên… Nếu Minh Viễn không tốt với con, hoặc là con không muốn tiếp tục với cậu ta nữa, nhớ kỹ phải nói với dì Tuyết nhé, được không?”
Trân Nam Phương bị sự dịu dàng của mẹ cô đả động, dùng sức gật đầu: “Con biết rồi, cảm ơn dì Tuyết.”
“Ai ya..” Đặng Mai Tuyết nghe thấy con bé gọi chính mình, ngay lập tức hốc mắt đỏ hoe, liên tục nói: “Đúng là đứa bé ngoan.” “Dì Tuyết, dì phải giữ gìn sức khoẻ.” Trần Nam Phương chân thành khuyên nhủ an ủi: “Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi, dì cũng không làm sai chuyện gì không phải sao? Đừng tự dẫn vặt bản thân quá nhiều, dì còn có gia đình, có Hoàng Phong, có bác sĩ Hoàng Bách, dì phải cố gắng sống một cuộc sống thật tốt đẹp”
Đặng Mai Tuyết bỗng dưng sửng sốt, sau đó run lên, nước mắt không ngừng chảy ra, mấy năm nay bà ta luôn không ngừng tự trách bởi vì bạn thân cứu bà ta rồi ngoài ý muốn qua đời, có một thời gian thậm chí muốn buông xuôi bản thân mình, cuối cùng vẫn cố chịu đựng lại phát hiện bỏ lỡ quá nhiều thứ, mà thân thể cũng không tốt là bao.
Trong lòng bà ta luôn ấp ủ hy vọng câu nói kia bây giờ thế mà lại nghe được từ đứa con gái duy nhất của người bạn thân nói ra, cũng xem như vận mệnh đã an bài tất cả.
“Nam Phương… Bà ta ôm lấy Trân Nam Phương, không nén được mà khóc ra.
“Dì Tuyết…” Trân Nam Phương võ nhẹ bả vai của bà ta: “Tất cả đã qua hết rồi.”
Không biết qua bao lâu, bà ta rốt cuộc ngừng khóc thút thít, ngượng ngùng mà dời đi ánh mắt, thở dài: “Đầu dì hai thứ tóc rồi mà còn khóc thành như vậy thật là… Làm Nam Phương con chê cười rồi.”
“Con không có chê cười dì đâu.”
Trân Nam Phương trịnh trọng mở miệng: “Ngược lại là vì dì và… Cảm động vì tình cảm giữa hai người, lúc trước bà ấy tình nguyện hi sinh bản thân để cứu dì, chắc chắn cũng không hối hận.”
Đặng Mai Tuyết lại muốn khóc, bà ta dùng sức gật đầu: “Nam Phương, con thật sự lương thiện giống như mẹ của con, đúng rồi, dì đã liên hệ với bên phía nhà họ Tạ, nhưng bọn họ đều ở nước ngoài, cho nên sẽ không về nhanh như vậy.”
Trân Nam Phương sửng sốt, nghĩ thâm vấn là đừng nên về nhanh như vậy, cho cô thêm chút thời gian để thích ứng.
Đặng Mai Tuyết cũng nhìn ra được tâm tư của cô, trái lại trấn an: “Con đừng lo lắng, ông ngoại bà ngoại và các cậu của con đều rất dễ nói chuyện.”
“Con chỉ là không biết có nên cho bọn họ hy vọng hay không, lỡ như con cũng không phải là người thân của bọn HO “Con lớn lên rất giống Ngọc Hân, sao lại không phải cơ chứ?!”
“Vậy thì, con có thể hỏi ba của con là ai không? Ông ấy cũng không còn ở trên đời sao?”
Trân Nam Phương mở miệng hỏi thử, vấn đề mới vừa hỏi ra liền thấy sắc mặt của Đặng Mai Tuyết thay đổi.
Rõ ràng bà ta rất tức giận, hơn nữa còn áp chế cảm xúc nói: “Nam Phương con đừng đau lòng, cho dù hiện tại ba của con ở đâu, đang làm gì, thì trước kia lúc mẹ con mang thai con đều rất hạnh phúc.”