Mục lục
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sợ gặp được người khóc nhè.” Ôn Tứ Hiên nhún vai, nói.

Đỗ Thanh Hoa khó chịu bĩu môi: “Nghe ý tứ của cậu thì ra cậu biết rôi?

Vậy mà không mau dõ dành chị cậu đi chứ?”

“Nếu đánh mất người đàn ông tốt thì còn đáng để khóc, chứ còn cặn bã…”

“Đúng! Cặn bất”

Trần Nam Phương không nói nên lời, hai chị em nhà này đã tự xác định được con người của Trịnh Hoàng Bách một cách thần kỳ!

“Chúng ta về nước L thôi, tìm được tổ tiên của mình thì sẽ không quay về đây nữa!” Đỗ Thanh Hoa nói to như thể tự tiếp thêm động lực cho mình.

Ôn Tứ Hiên liếc cô một cái: “Mà thật ra, nhà họ Trịnh cũng không tốt chút nào, năm đó không phải là do ăn cướp mới giàu được thế sao.”

Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa đều kinh ngạc nhìn anh ta, lúc đó mới biết.

Chỉ là hai người suy nghĩ khác nhau mà thôi. Trân Nam Phương hiểu được sự tuột dốc của nhà họ Ôn là do nhà họ Trịnh gây ra, mà Đỗ Thanh Hoa lại cứ nghĩ dường như Trịnh Hoàng Bách không phải công tử quyền quý, khó trách cô ấy lại có chút tự tỉ.

“Chị cũng nghĩ vậy!” Cô ấy hừ một tiếng: “Mọi người có biết bộ dạng của Trịnh Hoàng Sơn như nào không, thật sự khiến cho người ta phải mở mắt, thiếu chút nữa còn vung dao kề cổ tớ, ép tớ vào đường cùng.”

“Ông ta sớm muộn gì cũng phải bị trừng phạt thôi.” Ôn Tứ Hiên dùng giọng không nặng không nhẹ nói: “Chị ăn cơm chưa? Dẫn chị đi ăn món gì thật ngon được không?”

“Được, phải xoa dịu cái dạ dày đáng thương của chị mới được!”

Trân Nam Phương có chút khó xử nói: “Thực xin lỗi, tớ còn phải quay về công ty, buổi chiều đã xin nghỉ rồi nhưng vẫn còn công việc cần phải về hoàn thành nốt.”

Đồ Thanh Hoa đặc biệt hiểu rõ rồi gật đầu, không để ý đến chút mất mát trong đáy mắt Ôn Tứ Hiên, nói: “Cậu mau đi đi, đều tại tớ không tốt kêu cậu ra đây, buổi tối cậu về nhà sớm tớ làm cho cậu ăn một bữa thật ngon.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Toàn nói nhảm nhí.” Trân Nam Phương võ võ vai bạn thân, sau đó nhìn Ôn Tử Hiên ra hiệu.

“Yên tâm đi.” Anh ta cam đoan: “Chị gái tôi.”

Có những lời này, Trân Nam Phương mới yên tâm quay về công ty. Vừa mới bước vào phòng tài vụ đã phát hiện trên bàn làm việc của mình đặt một con gấu bông màu nâu, trên cổ còn thắt một cái nơ hồng nhạt nhạt.

Cô bước nhanh đến, cười nhẹ nhàng ôm lấy: “Đáng yêu quá! Ôi, trên này còn có thẻ… Thẻ hạnh phúc.”

Trần Nam Phương mãn nguyện ngồi vào ghế. Từ nhỏ cô đã mong có một chú gấu bông mềm mại, nhưng bố mẹ cô chưa bao giờ mua quà cho cô. Rồi đến sau này, cô đi học rồi kiếm tiền cũng dần dần quên đi ước muốn này.

“Cảm ơn anh, Minh Viễn.” Cô tưởng rằng là do Hà Minh Viễn sai người mang tới, cho nên đã gửi tin nhắn cho anh kèm bức ảnh chụp.

Ở bên kia Hà Minh Viễn đang họp, đầu như sắp nổ tung, cái kia thật sự không phải do anh tặng.

Suy nghĩ một lúc, ánh mắt anh lóe lên nhìn về phía Tạ Hàn Phong, sau đó chột dạ sờ sờ mũil “Tan họp! Anh ở lại.” Anh ra lệnh.

Sau khi thấy những giám đốc khác đã nhanh chóng rời đi, anh chậm rãi mở miệng: “Anh quên thân phận của mình rồi đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK