Có lẽ là sợ Trân Nam Phương hiểu lầm, luật sư Diệp Anh nói thêm: “Là người khách hàng đầu tiên của tôi sau này.”
“Hả” Nửa âm tiết còn chưa nói ra, chợt có người phá.
“Làm thuê cho người ta còn chưa có làm tốt? Lại dám làm một mình!”
Trần Nam Phương nhìn theo tiếng, nhìn thấy cách đó không xa có một chàng trai, đầu đinh, da ngăm đen, đứng thẳng như cây tùng.
“Cô Phương, chúng ta đi ra ngoài đi” Luật sư Diệp Anh chủ động làm động tác mời: “Tôi tiễn cô đi.”
Trân Nam Phương không tiện hỏi chuyện người ta, đành đi theo cô ấy ra khỏi quán cà phê, ai ngờ chàng trai da ngăm đen đuổi tới.
“Không ngờ lại có người đến tìm cô ra tòa, chậc chậc.” Anh ta tỏ ra khinh thường: “Có phải mặt bị mù hay không?”
“.” Khiêu khích trắng trợn như vậy làm cho người ta giận dữ, Trân Nam Phương liền dừng lại. “Anh này, tôi nghĩ luật sư Diệp Anh rất lợi hại, anh không nhìn thấy mới là mắt mù.”
“Này, vừa rồi không phải là con cừu nhỏ sao?” Chàng trai dường như ngờ cô sẽ lên tiếng, mỉa mai, “Mắt tôi mù? Ngay cả hôn nhân của mình mà cô ta còn không chắc, lại đi ra ngoài làm thuê cho người!”
“Tạ Minh Sơn!” Luật sư Diệp Anh hét lên, sắc mặt trở nên lúng túng: “Tôi thấy đầu anh có vấn đề rồi đấy!”
Trần Nam Phương sửng sốt, cái tên này, dỡ hàng?
Lúc cô đang thất thần, chỉa thấy luật sư Diệp Anh nhấc chân đá Tạ Minh Sơn!
Cô nhìn thấy mà sửng sốt, luật sư Diệp Anh mang giày cao gót sáu cm dó!
“Đầu tôi có vấn đề? Lục Diệp Anh thì tốt ở đâu?” Tạ Minh Sơn trốn sang bên cạnh kêu, sau đó lại nói với Trân Nam Phương: “Là cô Nam Phương đúng không? Tôi nói với cô tìm luật sư ấy…
“Muốn chết à!”
“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này?”
Trần Nam Phương lắc đầu, ánh mắt luôn dõi theo hai người vừa chạy trốn vừa đuổi theo, nhưng không làm cô buồn, ngược lại cảm thấy tràn đây năng lượng.
“Người nọ là luật sư?” Trịnh Hoàng Phong nhìn thấy trong mắt cô có nhiều ngôi sao: “Nam Phương, cô đang tìm luật sư?
“Tôi… Cô ngập ngừng: “Đúng vậy, vì chuyện công việc, cái kia, chúng ta…”
Ngay khi quay lại, Trần Nam Phương đã sững sờ, cô nhìn thấy rõ ràng một chiếc Bugatti màu đen đang đậu chéo phía sau cô, mặc dù cửa sổ chỉ mở ra một nữa, cô vẫn kết luận Hà Minh Viễn đang ngồi ở đó.
Tại sao anh lại đến đây? Tìm mình sao?
“Nam Phương hình như là xe của Minh Viễn, muốn qua nhìn xem không?”
Cô không nói lời nào, trong lòng đang rối rắm, muốn hỏi Hà Minh Viễn về Tần Anh Huy, nhưng vẫn có chút phản kháng vì mối quan hệ vướng víu giữa hai người.