“..” Nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt, cô vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết Triệu Lập Thành sẽ tới chất vấn chúng ta, chắc chắn có người đứng sau lưng khuyến khích cho nên anh ta mới dám làm trái ý của Bất động sản Thiên Địa.”
Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang không ngừng đóng mở của cô, hừ lạnh: “Quả thật là bạn trai cũ, nói ra cũng rất lưu loát nhỉ”
Trần Nam Phương há miệng rồi lại ngậm lại.
Anh nhất định đã tìm ra điểm gì đó để nhục nhã cô, cô có giải thích cũng không có tác dụng gì, hơn nữa giữa họ cũng không cần phải giải thích.
“Mặc đồ này là muốn vào tập đoàn Kim Địa làm việc sao?”
Cô bây giờ hoàn toàn sững sờ, mặc như thế này không phải là do anh yêu cầu sao, anh muốn…
Có phải anh đang nhắc nhở bản thân rằng đã đến lúc phải đi vào chủ đề?
Nghĩ đến đây, cô mới nhận ra mình ngồi trên chân Hà Minh Viễn đã lâu, ngay tức khắc liền cảm thấy như ngồi trên đống lửa vậy, hơi nóng da thịt gần như thiêu đốt cô!
Vụng trộm liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, cánh tay chuẩn bị nhấc lên của Trần Nam Phương lập tức đông cứng lại vì tiếng chuông điện thoại.
“Em, em muốn nghe điện thoại?” Cô ra hiệu muốn nhảy khỏi chân anh.
Nhưng Hà Minh Viễn không cho phép, anh duõi cánh tay dài ra, cầm lấy túi xách của cô, lấy điện thoại ra và bấm vào nút loa ngoài..
“Nam Phương!” Giọng Đỗ Thanh Hoa vang lên: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ đang… ưm.” Trần Nam Phương trợn to mắt, Hà Minh Viễn dùng môi chặn lại lời nói của cô.
“Cậu sao vậy? Còn đang ngủ à?”
Bên kia vừa tự hỏi vừa tự trả lời “Cũng phải, hai ngày nay cậu phải thức khuya chắc cũng mệt lử rồi, tớ gọi điện để nói với cậu sau này anh đừng mặc váy công sở nữa, quá lộ rõ dáng người rồi.”
“Đàn ông đều là động vật thị giác, nhìn thấy sẽ đứng núi này trông núi nọ mất, hai hôm nay mấy người quen tham dự yến tiệc đều đã gọi điện cho tớ để hỏi thăm cậu đấy.”
“Này, cũng may trước đây cậu chỉ có trách nhiệm báo cáo, cả ngày không thấy mặt mũi, nếu không đã bị người khác phát hiện cậu viên minh châu này rồi. Cậu xem Trịnh Hoàng Phong cái người đó, xem mọi thứ chỉ như phù du, chỉ có cậu…”
Mắt thấy cô bạn thân nói chuyện ngày càng nhiều, mà lại Hà Minh Viễn cố ý chặn môi cô lại, đành phải đè anh xuống, lớn tiếng nói: “Thanh Hoa, tớ có việc phải làm bây giờ, cúp máy trước nhé?”
“Có việc? Cậu không phải đang ngủ à?” Ngừng lại một giây, Đỗ Thanh Hoa đột nhiên hét lên: “Nam Phương, cậu ngủ một mình hay…”
“Tạm biệt!”
“Chết tiệt!” Đỗ Thanh Hoa mắng một câu: “Lại để cho Hà Minh Viễn được hời rồi!”
Trần Nam Phương thật là đau đầu nhức óc.
Cô bạn thân của cô có thể mắng Hà Minh Viễn tùy thích, nhưng cô không thể!
“Ờm… Em xin lỗi, Thanh Hoa nói chuyện luôn rất thẳng thắn, cô ấy không có ý gì khác đâu.”
Cô đã liên tục nói vài câu xin lỗi, nhưng người nào đó không hề động đậy, đôi mắt đen lạnh như kiếm, như thể có thể rút được kiếm ra bất cứ lúc nào.
Cô ôm cổ anh và cố gắng hôn anh.