Anh gật đầu, nói: “Minh Phúc, đưa cô Ngô Hà về nhà.”
“Vậy cậu chủ, anh…” Những lời Minh Phúc chưa nói hết đã bị Hà Minh Viễn trừng mắt thụt lại.
Anh ta biểu hiện rất vô tội, thật sự chỉ muốn nhắc cậu chủ dỗ dành mợ chủ, đành liếc nhìn người đã rời đi, anh †a ra dấu tay thỉnh mời với Ngô Hạ, nhưng trong lòng không tình nguyện, thật sự không hiểu sao cậu chủ lại tốt với Ngô Hạ như vậy, như là thiếu nợ cô †a vậy.
Sau khi lên xe, Ngô Hạ lặng yên xem xét cấu trúc môi trường nội thất trong xe, trong lòng vui mừng khôn xiết, từ hôm nay trở đi, cô ta lại gân Hà Minh Viên một bước.
Chỉ cần anh luôn cảm thấy có lỗi với cô ta, cô ta sẽ có cuộc sống suôn sẻ không lo lắng rồi, về phần Nam Phương kia, cứ đau khổ đi, chết thì mới tốt.
“AI Anh lái xe kiểu gì vậy!” Ngô Hạ đang nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp kia thì bị Minh Phúc lái xe cua gấp làm cho đầu va vào cửa kính, đau đến hét lên một tiếng, nhận ra sự hớ hênh của mình, cô ta nhanh chóng điều chỉnh: “Xin lỗi, là tôi bị dọa sợ.”
Minh Phúc nhìn liếc qua kính chiếu hậu một cách nghỉ ngờ.
Lúc này, văn phòng tâng trên của bệnh viện. Trịnh Hoàng Bách không thể thuyết phục anh trai của mình, vì vậy anh ta chỉ có thể để anh đi, nhưng anh ta dựa vào ghế suy nghĩ một chút, hay là gọi điện cho Hà Minh Viễn.
“Anh Minh Viễn, anh có dự định thế nào?” Điện thoại đã im lặng quá lâu, Trịnh Hoàng Bách đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài và chờ đợi.
“Cô ấy sao rồi?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Không được tốt lắm. Sau khi anh đi, sắc mặt tái mét còn khóc rất lâu. Dự là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.” Trịnh Hoàng Bách nói thẳng thừng.
Đầu dây bên kia im lặng.
“Anh Minh Viễn, anh định làm gì? Từ bỏ chị dâu sao?”
“Đừng lo lắng, anh trai cậu sẽ không rẻ mạt như vậy.”
“..
.“ Trịnh Hoàng Bách sờ sờ mũi, trong lòng nghĩ ý tứ lời này rất rõ ràng rồi, nhưng nếu chuyện này là Trần Nam Phương hoặc anh trai cô ấy nghe thấy, nhất định sẽ có suy nghĩ khác: “Vậy anh có cần đến thăm chị dâu không? Em chỉ sợ chị ấy có suy nghĩ khác.”
“Suy nghĩ gì?” Hà Minh Viễn hừ lạnh: “Nếu cô ấy dám nói không cần đứa bé, thì cậu cứ làm giúp cô ấy!”
“Anh Minh Viễn!” Giọng Trịnh Hoàng Bách cao lên. Mắt anh ta ngơ ngác nhìn người đang đứng ở cửa, nhất thời không biết có nên gọi chị dâu không.
Còn nghe thấy anh trai của anh ta, Trịnh Hoàng Bách nói: “Nam Phương, †ôi còn đang đi xuống tìm cô, cô làm sao mà chạy lên rồi?”
Trần Nam Phương miền cưỡng duy trì vẻ mặt: “Tôi tìm bác sĩ Hoàng Bách có chút chuyện.” Giọng nói cô không lớn, nhưng Hà Minh Viễn ở đầu dây bên kia đã thực sự nghe thấy rõ ràng.