“Giận à?”
Anh đi đến gần, dịu dàng hỏi.
Cô nhếch khóe môi, với kẻ khiến cô cảm thấy hoàn toàn thất vọng, một câu thôi cũng là nhiều!
Hà Minh Viễn cũng không quá bận †âm, sắp xếp cho Trân Nam Phương một số công việc, đều có liên quan đến vấn đề tài chính: “Ngày mai chúng ta sẽ tổ chức buổi họp.”
Trần Nam Phương ngoại trừ gật gù đồng ý, thì chẳng nói năng thêm câu gì.
Có điều khi ngồi trước bàn máy tính cô quả thật không có bất kỳ lòng dạ nào mà làm việc, ngay cả mơ số liệu bình thường khiến cô thích thú nhất mà cũng chẳng xem vào cho nổi.
Cô không hiểu Hà Minh Viễn sắp xếp để cô làm việc cùng Ngô Hà là có ý gì, ngại hai người bọn cô sẽ hợp tác trong hòa bình, rất bình thường à?
Hay là chê cô chẳng biết anh thiên vị Ngô Hà nhiều bao nhiêu?
“Nam Phương.”
“Đừng có mà gọi tôi!”
Trân Nam Phương tức tối nói: “Không phải là ngày mai mới họp à!”
Không biết có phải hai tai cô có vấn đề gì không, mà dường như cô nghe thấy Hà Minh Viên buông một tiếng thở dài.
Ngay sau đấy anh lên tiếng: “Em vần không tin anh.”
“Anh cũng không tin tôi, thế thì đừng nhắc đến chuyện đấy nữa.”
Trân Nam Phương cắt đứt đề tài, đứng dậy đi ra ngoài, như kẻ ngoài cuộc mà trông đám trợ lý líu ra líu ríu vây quanh Ngô Hà hỏi này hỏi nọ, khen này khen kia.
Vô cùng rôm rải “Chị Ngô Hà giỏi thật luôn đó, thăng lên tận bốn chức liền, em hâm mộ chị cử quá.
“Nhưng mà, chị Hà này, chắc quan hệ của chị với sếp Viễn không phải là dạng quen sơ đâu nhỉ?”
“Không phải đâu.”
Giọng nói Ngô Hà mềm mại: “Tổng giám đốc Minh Viễn chắc là thấy tôi đáng thương thôi.”
Trần Nam Phương bỗng dưng cảm thấy bụng dưới mình đau đớn, hệt như khi ấy ngã từ trên câu thang xuống vậy, cô biết ấy là do ám ảnh trong lòng đang quấy phá mình.
Cô cắn răng đi vào thang máy, xuống tâng ba mươi tám, muốn tìm ra chứng cứ hướng về Ngô Hà ở nơi này, nhưng mà làm sao mới được đây?
Chưa nói đến đã đi qua nơi đó từ lâu, ngay cả CCTV lúc ấy cũng không có ghi lại… CCTVI Cô ngẩng đầu tìm camera, vẫn không thấy có gì bất thường: “Sao lại như vậy? Không lẽ mình thật sự nhìn lầm? Không, không thể nào!”
Trần Nam Phương cố bấm vào lòng bàn tay, tự nhủ: không thể tự hoài nghi chính đôi mắt mình, không thể xem nhẹ trực giác của bản thân được!
Trân Nam Phương định đi xuống phòng bảo vệ ở tầng trệt hỏi một chút, vừa hay có người quen là Tạ Minh Sơn ở đấy.