Anh ngước mắt lên nhìn gương mặt tái xanh của cô, rất lâu sau mới bực bội quay đi.
Anh đứng dậy ra trước cửa sổ, nới lỏng cúc áo cổ, muốn xóa bỏ suy nghĩ thương xót thoáng qua trong tâm trí, tốt nhất là không để lại dấu vết gì. Không biết có phải do thuốc không mà khi Trần Nam Phương tỉnh giấc đã là ngày hôm sau.
Hà Minh Viễn đã không còn trong phòng bệnh, cô thở dài thườn thượt.
“Mợ ba, mợ đã dậy rồi à?” Minh Vy sáp lại gân, quan tâm hỏi han: “Có chỗ nào khó chịu không? Cậu ba có việc phải đi gấp, lát nữa sẽ về.”
Đầu tiên, Trần Nam Phương lắc đầu, rồi lại gật đầu, cầu mong sao Hà Minh Viễn đừng về sớm.
Sau khi bác sĩ đi thăm khám định kỳ, Trân Nam Phương nhận được điện thoại của Đỗ Thanh Hoa: “Tớ không sao, cậu yên tâm làm việc đi.”
Nghĩ một lúc cô lại hỏi: “Lần trước đàn anh nhờ tớ làm giúp bản báo cáo thẩm định kế hoạch tớ vẫn chưa làm xong, nếu như cần thì để tớ làm nốt.”
Thế nhưng lại bị Đỗ Thanh Hoa nghiêm khắc phê bình, bảo rằng họ có thể tự lo liệu được. Cuộc gọi kết thúc, Trần Nam Phương bần thần nhìn lên trần nhà, có lẽ đã hồi phục được kha khá, cảm giác tuyệt vọng đêm đó cũng hao mòn đi nhiều, nhưng nhớ lại vẫn còn thấy sợ.
“Mợ ba.” Minh Vy cất tiếng gọi, bối rối định nói.
Cô nghiêng đầu sang nhìn, nhẹ nhàng bảo: “Có việc gì cô nói đi, không sao hết.”
“Minh Phúc bảo với tôi là, hai hôm trước cậu ba đã xử lý ông chủ Trần và ông chủ Trịnh rồi.”
Trần Nam Phương giật thót, không đồng tình cũng không phản đối.
Người cho bọn họ quyền sỉ nhục cô là anh, giờ người xử lí họ cũng là anh.
“Mợ ba, Minh Phúc nói là ngày hôm đó cậu ba chỉ muốn dọa cô thôi, cậu ấy sẽ không bao giờ để ông ta đưa cô đi đâu.”
Cô cụp mắt xuống, không tin vào những lời này.
Nhưng cô chẳng thể đòi truy cứu Hà Minh Viễn được, anh nắm chắc điểm yếu của cô, cô chết đi là hết chuyện, nhưng anh sẽ đối phó với những người mà cô quan tâm. “Mợ ba…
“Tôi biết rồi.” Trân Nam Phương ngắt lời cô ấy: “Tôi không trách cậu ba, đã lấy anh ấy làm chồng thì tôi sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân này dễ dàng đâu.”
Minh Vy yên tâm nhoẻn cười.
Cộc cộc cộc.
Cửa phòng bệnh mở ra, là Trịnh Hoàng Phong.
“Cậu Phong.” Minh Vy kính cẩn cất lời chào.
Trịnh Hoàng Phong khẽ gật đầu, bước tới bên Trân Nam Phương, quan tâm hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
“Ừ. Đã làm phiền anh phải đến thăm tôi.” Cô nhờ Minh Vy nâng giường lên.
“Không phiền.” Anh ta nhìn cô ánh mắt trong veo, như ánh nắng ban trưa giữa ngày xuân, khiến người ta ấm lòng.
“Ấy chết.” Trần Nam Phương sực nhớ ra một việc: “Triển lãm tranh của anh thế nào rồi?”
“Thì thế thôi.”
“Hả?” Cô cảm thấy câu trả lời này hơi kì cục.