Bàn tay của Hà Minh Viễn bao trùm lấy bàn tay nhỏ của cô, giọng nói từ tính dụ dỗ của anh vang lên: ‘Em muốn viết gì? Tôi viết giúp em.”
“Tôi…” Trần Nam Phương không còn cách nào, cô phải hít thở nhiều lần mới giữ vững tinh thần: “Anh chờ tôi xem xong hẳn nói tiếp được không?”
Anh ôm cô đã làm cô khó mà thích ứng rồi, anh mà lại nói tiếp thì cô càng mất não hơn.
May mà lần này Hà Minh Viễn không chống lại cô, anh chờ đợi cô tập trung tinh thần.
“Đối tác này có vấn đề.” Trần Nam Phương dừng lại, có chút nghiêng đầu, cô chỉ vào mức tiêu thụ nói: “Mức tiêu thụ trên hạng mục cao, nhưng lợi nhuận lại thấp. Đội ngũ nhân viên đều là công nhân có kinh nghiệm trên năm năm, thế mà tiền lương của bọn họ lại không thay đổi gì”
“Sao vậy?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôi cảm thấy ở đây có điều gì đó khác thường.”
“Lợi nhuận thấp nên không tăng tiền lương cũng là điều rất bình thường mà, điểm này vẫn không thể nói lên vấn đề gì”
Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cô không nhịn được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cô tiếp tục mở một bảng báo cáo khác ra và chỉ vào ngay chính giữa: “Anh nhìn nơi này mà xem, anh thấy mức tiêu thụ ở đây có gì lạ không?”
Sau đó cô tính toán ngay trước mặt anh: “Con số này vừa vặn bằng số tiền lời mà hạng mục kia mất đi.”
“Làm sao em phát hiện điểm này?”
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của anh trở nên dịu dàng hơn một chút.
“Bởi vì hoàn cảnh cũng không quá kém.” Trân Nam Phương khép bảng báo cáo lại: ‘Cho dù tôi tính toán không đúng, nhưng lợi nhuận của đối tác này thấp như vậy, chỉ có thể cho thấy khả năng quản lý của bọn họ có vấn đề, nếu bọn họ hợp tác với Tập đoàn Kim Địa thì chắc chắn bọn họ cũng chỉ kéo chân sau của chúng ta mà thôi!”
Hà Minh Viễn chăm chú nhìn người phụ nữ đang nằm trong ngực mình, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên lại nhớ đến cảnh tượng khi tựu trường đại học, trong tiết kế toán, cô đã chỉ ra số liệu mà thầy giáo viết sai.
Không có ai biết tại sao cô lại nhạy bén như vậy, có lẽ trên đời thật sự có những người từ khi sinh ra đã vô cùng nhạy cảm với những con số, chỉ cần nhìn thoáng qua một chút đã nắm bắt được điểm mấu chốt giữa một đám số liệu.
Giống như lần này vậy, anh để cho Minh Phúc điều tra về công ty đối tác suốt hai tháng, mà cô chỉ cần nhìn một lần là lập tức tính ra. Ánh mắt của anh dần rơi lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô.
Đột nhiên anh cúi người xuống…
“Reng reng reng reng…, ‘Reng reng reng reng…’ Lúc đầu Trần Nam Phương run lên một cái, anh định làm gì vậy? Anh lại muốn làm chuyện đó với cô ngay trong phòng làm việc sao?
Nhưng mà sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên, cô lập tức thở vào nhẹ nhõm, thừa lúc anh nghe máy, cô vội vàng tránh ra khỏi đùi anh, muốn đi ra ngoài.
“Tôi đã để em đi sao?” Hà Minh Viễn bắt cô lại và nói bằng giọng điệu mập mờ: “Thân thể em nhanh nhẹn như vậy, chắc hẳn lát nữa có thể kéo dài lâu thêm một chút nhỉ?” . Được copy 𝒕ại ﹏ Т𝑅𝐮𝖬Т𝑅𝖴𝗬e𝙽﹒𝘃n ﹏
Trần Nam Phương trợn tròn hai mắt, cô không biết bên đầu dây bên kia là ai, nhưng tóm lại anh nói ra những lời này quá lộ liễu rồi!
“Chú chuột nhỏ… Anh véo nhẹ chóp mũi xinh đẹp của cô: ‘Đáng yêu!”
Cô sững sờ như bị sét đánh, rốt cuộc người đàn ông này bị sao vậy?
Anh lại còn dám nói cô đáng yêu nữa chứt Một giây kế tiếp cô lập tức hiểu anh muốn nói gì bởi vì Hà Minh Viễn nói với người ở đầu dây bên kia: ‘Hoàng Phong!
Chúng ta trò chuyện sau nhé, bây giờ đã đến lúc tôi và vợ tôi hẹn hò!”