“Ngày mai đến công ty bàn giao.”
Cô cắn răng, biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy: “Bàn giao với ai?”
Hà Minh Viễn mặc kệ cô, nằm nghiêng ôm cô vào lòng, sau đó từ từ nhắm mắt lại, dụi vào cổ cô: “Mệt mỏi rồi.”
“..” Đây là trốn tránh vấn đề sao?
Hay là chuẩn bị đánh cô trở tay không kịp?
Anh hẳn là không nên muốn cô bàn giao với Ngô Hà chứ?
Trái tim Trần Nam Phương thắt lại, cả người cứng đờ mất mấy phút, giây tiếp theo cô cảm thấy lòng bàn tay anh vuốt ve lưng mình, vô võ.
Tùy ý tự nhiên, giống như thói quen.
Cô không nói gì, trong đầu còn vướng bận đủ loại suy nghĩ khác nhau, nhưng cô chưa bao giờ muốn sớm chìm vào giấc ngủ, còn ngủ vô cùng ngon giấc.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã nằm đưa lưng về phía Hà Minh Viễn, cả người đều dán vào ngực anh.
Cô hơi xấu hổ và muốn nhích ra xa.
Nhưng lại bị lòng bàn tay to đè xuống, một giọng nói sáng sớm khàn khàn đặc biệt vang lên: “Lợi dụng anh xong rồi bỏ đi à?”
“Ai lợi dụng anh?” Trần Nam Phương vặn lại nhắc nhở: “Đến giờ dậy rồi.”
“Không biết ai đã chui vào vòng tay anh đêm qua, không thể đẩy ra được.”
Anh cười khẽ bên tai cô, trêu chọc khiêu khích.
Dòng điện dâng trào khắp người, cô mất tự nhiên nói: “Sáng nay không biết Am ai nói dối.
Nói cô chui đầu vào ngực anh, có bằng chứng gì không?
“Có bằng chứng đó.” Anh gõ ngón tay vào chỗ nào đó, rồi giả vờ bất lực nói: “Quá trình thu thập chứng cứ có chút khó khăn, thôi quên đi.”
Trân Nam Phương dường như bị cái gì chọc vào, gần như là bật dậy khỏi giường, sau khi đẩy mạnh Hà Minh Viễn, xuống giường rửa mặt.
Khi ngồi ăn sáng với bà Diêu, trong lòng cô có chút không yên, cuối cùng thì đến được tập đoàn Kim Địa, cô phải đối mặt với một cuộc bàn giao còn chưa biết rõ đối phương là ai.
“Sửa văn kiện bàn giao của em cho xong đi, anh đi họp trước, rồi cùng em bàn giao sau.” Hà Minh Viễn phân phó.
Cô bĩu môi, thâm nghĩ người này trong trường hợp thế nào thì sẽ biến thành người thế đó, ở trước mặt người ngoài lại trở thành tổng giám đốc chơi hệ cấm dục, lạnh lùng không hợp lẽ thường.
Nhưng mà cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, đối mặt với văn bản bàn giao trống không, cô thật sự rất đau đầu, căn bản là không đến mấy ngày, vậy bàn giao cái gì đây?
“Người ta là phu nhân Tổng giám đốc. Tất nhiên, muốn đến thì đến, không muốn đến thì không đến rồi.”