“Trân Nam Phương, em đừng có mà đổ oan cho anh!” Triệu Lập Thành tức giận hét lên một câu, hai mắt trừng lớn như hai quả chuông đồng, nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ, trước đây cô là một con cừu nhỏ không quan tâm đến bất cứ điều gì, tại sao đột nhiên lại biết cắn người như thế?
Hơn nữa lại còn ở trước mặt Hà Minh Viễn nữa chứ!
Đặng Vân Nhã cũng vừa lo lắng, vừa tức giận, hận không thể xé nát Trần Nam Phương ra, vậy mà cô dám mách lẻo bọn họ?
“Anh Minh Viễn, cô ta đang ngậm máu phun người! Cô ta thấy em chuẩn bị vạch trần cô ta, cô ta liền nói nhăng nói cuội.”
“Cô Vân Nhã, tôi đã nói rồi, thứ mà mắt cô nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, mà cần phải có chứng cứ thuyết phục.” Giọng nói Trần Nam Phương rất nhẹ, nhưng những lời cô nói ra lại vô cùng có khí phách: “Tôi có thể chứng minh rằng tôi không hề nói nhảm.”
“Cô…” Đặng Vân Nhã tức đến đỏ mặt tía tai, lén lút liếc nhìn Hà Minh Viễn một cái, thấy anh đang nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt khích lệ, lập tức lấy lại tinh thần nói: “Anh Minh Viễn, anh ưu tú đến vậy, tuyệt đối đừng để bị cô ta lừa gạt, cô ta đã muốn đi thì cứ để cô ta đi đi”
“Cô đã chuẩn bị chỉ bao nhiêu tiền để mua lại công ty kế toán bỏ đi đó?”
“Sao?” Cô ta ngây người trong giây lát, đột nhiên hiểu rõ ý của anh, anh là muốn nhân cơ hội này để trục xuất Trần Nam Phương, vì thế lập tức trở lên vui mừng, mở miệng nói: “Không nhiều, một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng.”
Trái tim Triệu Lập Thành lập tức đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch, anh ta muốn ngăn Đặng Vân Nhã lại, nhưng lại bị cô ta trừng mắt cảnh cáo.
“Tôi bỏ ra một tỷ bảy trăm tám mươi lăm triệu đồng, cô có thể nhường cho tôi không?” Hà Minh Viễn dịu dàng nói, khóe miệng dường như đang nhướng lên.
Đặng Vân Nhã nhìn đến ngây người, trong đầu cô ta hiện giờ chỉ còn sót lại một âm thanh, chính là Hà Minh Viễn đang thỉnh cầu cô ta, cô ta nhất định phải đồng ý: “Không thành vấn đề!”
Nhưng Triệu Lập Thành vừa nghe thấy thế lập tức muốn khóc, không nhịn được nắm chặt cánh tay của Đặng Vân Nhã, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô đang nói gì thế? Tôi không muốn bán lại QLI Tôi đến đây không phải…”
“Anh im miệng cho tôi!” Cô ta ngắt lời anh: “Cái công ty bỏ đi đó của anh, anh Minh Viễn chịu mua lại đã là rất tốt rồi, anh còn kén chọn nữa sao?”
Triệu Lập Thành căn chặt răng hàm sau, cảm thấy bản thân đang bị đùa cợt, rõ ràng anh ta đến đây là để làm Trần Nam Phương xấu mặt, sao anh ta lại thành người bị đẩy ra ngoài trước rồi?
“Cô đổi ý rất nhanh chóng, thực sự đã đồng ý với câu nói đó? Miệng lưỡi đàn ông toàn là dối trá đó.” Trần Nam Phương cười lạnh: “Vừa rồi còn hứa hẹn sẽ bán lại QL, sau đó lại nói không muốn bán, cuối cùng lại bán cho người được bồi thường… Sau này những lời thiếu thành ý đó đừng lấy ra làm người khác kinh tởm nữa.”
“Trân Nam Phương!” Đặng Vân Nhã hét lên chói tai: “Cô quả thật định tìm lý do để xóa bỏ quan hệ đây mà, vừa rồi còn ôm ôm ấp ấp với người ta, bây giờ lại chê người ta thiếu thành ý, hay là chê người ta bán lại rẻ quá đây?”
Cô ta tưởng cú phản đòn vừa rồi của cô ta cực kỳ đẹp mắt, nhưng khi nhìn về phía Hà Minh Viễn, lại phát hiện trong mắt của anh đã đóng băng rồi, lạnh đến mức khiến người ta phát run: “Anh Minh Viễn…”