“Thật không nhìn ra cô cũng thoáng như vậy.” Lời Ôn Tứ Hiên nói xoay chuyển: “Hi vọng đối mặt với Hà Minh Viên cô cũng có thể thoải mái như thế.”
“.” Trần Nam Phương không muốn đào sâu vào ý của câu nói này, cô chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề của bạn thân: “Triệu Lập Thành dính vào không chỉ mỗi cô gái kia? Lấy tính cách của anh ta hẳn là còn có những chỗ tốt khác.”
Cô nhìn vào đôi mắt màu nâu của Ôn Tứ Hiên, rất nhanh cô đã rõ: “Anh ta muốn nhân cơ hội đả kích Thiên Ưng sao? Khó trách hai hôm trước đàn anh Thẩm Minh có đến đây, dáng vẻ còn rất hoài niệm.”
“Cô đã hiểu cả rồi, vậy tôi đi đây.”
“Hả?” Trần Nam Phương không nghĩ tới anh ta hành động nhanh chóng như vậy: “Anh đi à? Anh không đến thăm Thanh Hoa sao?”
“Chỉ sợ cô không đi được” Ôn Tứ Hiên hất cằm ra đằng sau cô.
Cô thuận theo xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Hà Minh Viễn đã ngồi ở bàn bên cạnh sau lưng cô, anh còn nhìn cô một cách sâu thẳm!
“Anh…’ Trân Nam Phương đứng dậy đi qua ngạc nhiên hỏi: “Anh đến đây lúc nào? Tại sao em lại không nghe thấy tiếng động nào thế?”
“Từ lúc em khen anh.” Anh cũng không giấu diếm.
“..” Trần Nam Phương tỏ vẻ rất phiên muộn, may mà cô một lòng chỉ nghĩ đến chuyện của Đỗ Thanh Hoa mới không nói thêm gì, nhưng cô vẫn phải cẩn thận người sau lưng.
Ý thức được Hà Minh Viễn là một người khá hút mắt dễ trở thành tiêu điểm, phàm là người đến đây đều phải nhìn thêm vài lần, có người gan lớn còn ném ánh mắt quyến rũ đến, cho nên cô vội vàng lôi kéo anh rời đi.
Sau khi lên xe, người nào đó ôm cô nói: ‘Em sợ anh bị người khác cướp đi à?”
Trần Nam Phương lắc đầu: ‘Không đâu, có thể bị cướp đi đều không đáng lưu luyến.” “Ngụy biện.” Hà Minh Viễn chọt vào mũi cô: “Anh sẽ cướp em về.”
“Gó ý gì?”
“Từ chỗ bạn trai cũ của em, theo anh được biết, trước anh thì em có kế hoạch lấy chồng.”
Trần Nam Phương trừng mắt, không nghĩ tới người này lại ở đây chờ mình: “Phải nói anh là người xấu bụng cấp bạch kim mới đúng.”
2S Hệ “Hửm “Quả thật lúc ấy em từng nghĩ như thế.” Cô không có nói dối.
“Trân Nam Phương!” Hà Minh Viễn khó chịu, cô gái này là cố ý chọc giận anh mà, cô không thể nói dối sao?
Cô ấm ức chớp chớp mắt: “Anh không hiểu à…Lúc ấy em cảm thấy gả cho ai cũng không sao hết.”
Mắt đen của anh lấp lóe, anh nhìn cô tìm tòi nghiên cứu: “Gả cho ai cũng không sao à?”
“.. Cô nói là do cô ngu ngốc, thật không biết giải thích thế nào, đột nhiên cô cảm thấy trên đùi tê rần mới “ui da” một tiếng.
Hà Minh Viên bị phản ứng của cô làm giật nảy mình: “Sao vậy?”