“Anh muốn uống rượu, anh ta nói với anh là rượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm, uống xong thì anh sẽ dám nói chuyện.” Giọng nói vốn nhẹ nhàng và thành thật nhưng giờ phút này trở nên khàn khàn vì cồn.
“Ai nói cho anh? Anh đến đây với ai?
Bác sĩ Bách đâu? Anh ta đâu rồi?”
Trịnh Hoàng Phong kéo tay Trần Nam Phương: “Nam Phương! Anh có lời muốn nói với em.”
Đột nhiên trái tim của Trân Nam Phương đập thật mạnh!
Cô đoán được Trịnh Hoàng Phong muốn nói gì, nhất là trong tình huống uống rượu để tăng thêm lòng can đảm, thế nhưng cô không muốn nghe, bọn họ không hề có bất cứ cơ hội nào cải “Anh cải!” Cô cố cao giọng lên: “Anh uống say rồi, bây giờ em liên lạc với bác sĩ Bách đưa anh về đi nghỉ.”
Cô thật không rõ, vì sao Trịnh Hoàng Bách lại đi cùng anh ta đến Thâm Thành để uống rượu?
Vấn đề là còn gặp được cô ở đây!
Vấn đề này vừa mới xuất hiện trong đầu nhưng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì không ngờ đột nhiên Trịnh Hoàng Phong lại kéo cô đến bên cạnh mình, ánh mắt si mê tỏ tình: “Nam Phương!
Anh yêu eml Anh muốn hẹn hò với eml”
“Hoàng Phong! Anh buông ta ral Chúng ta không thể đến với nhau được đâu!”
“Vì sao lại không thể? Không phải em đã ly hôn với Minh Viên sao?” Trịnh Hoàng Phong đau khổ hỏi đến cùng: “Mặc dù Dạ Hành mà em luôn nhớ thương chưa chết, cậu ta quay lại rồi, thế nhưng Dạ Hành không phải như trước kia nữa, bây giờ cậu ta là một kẻ đần!”
“Anh… Anh câm miệng đi!” Trần Nam Phương thật sự không ngờ là anh ta lại nghĩ về Dạ Hành như vậy: “Anh ấy không phải là kẻ ngốc, chỉ là đầu anh ấy đang bị thương thôi!”
“Đúng đúng đúng, cậu ta không phải người ngốc. Nam Phương! Em đừng giận anh” Anh ta cầu xin, càng thể hiện đúng dáng vẻ của một người say rượu: “Anh cảm thấy cậu ta không xứng với em! Nam Phương! Cậu ta và Minh Viễn đều không phải người xứng đôi với em, đều không phải!”
Trần Nam Phương giãy dụa: “Hoàng Phong! Tạm thời chúng ta đừng thảo luận vấn đề này được không? Để em đưa anh đi nghỉ trước, chờ anh tỉnh lại rồi nói sau.”
“Không được! Không được!” Trịnh Hoàng Phong nắm chặt cổ tay cô, anh ta nói: “Biết đâu sau đêm nay sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Rốt cuộc là kẻ nào?” Là kẻ chết tiệt nào đã dẫn dụ anh ta làm thế này vậy?
“Nam Phương! Em nhìn anh đi, anh có chỗ nào không tốt, em nói cho anh biết đi, anh sẽ thay đổi để trở thành người mà em thích được không?” Anh †a cầu xin một cách chân thành và nghiêm túc.
Trong lòng Trần Nam Phương đau xót, dù sao cô cũng đã đánh giá cao sự trong sáng của tình cảm giữa bọn họ, làm cho con người kiêu ngạo, lạnh lùng như thần tiên rơi xuống trần gian này còn phải chịu đựng nôi đau của người thường, là lỗi của cô!
“Hoàng Phong! Em xin lỗi, anh đừng vậy nữa.” Cô không biết nên khuyên như thế nào: “Anh nhìn cho kỹ đi, em cũng không tốt như vậy đâu, em yếu đuối, không biết ăn nói, em không bảo vệ được người mà em muốn bảo vệ, em…”
“Không phải đâu, Nam Phương là người rất tốt, em rất tốt…” Anh ta cứ lặp đi lặp lại chữ “tốt” kia, cứ như nói thế nào cũng không hết được.
Trần Nam Phương không biết khuyên anh ta như thế nào, vừa muốn lấy điện thoại ra gọi điện thì thấy nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, mang tới hai chén nước.