“Em không biết anh đang nói gì.’ Cô muốn thoát ra khỏi tay anh: “Nếu như anh không có chuyện gì nữa thì em về trước đây.”
Sao cô lại phải ở đây chịu sự chế nhạo của anh vậy?
Anh siết chặt vòng tay, kéo cô lại gần mình, sau đó hai tay ôm lấy eo thon của cô: ‘Bỏ chồng lại sao?”
“..” Trần Nam Phương không hiểu, càng ngày cô càng không thể nhìn thấu Hà Minh Viễn.
Trước đây anh đối với mình tàn nhân như thế, hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.
Thế nhưng bây giờ thì sao, anh như đang chơi đùa với cô. Cô nghe thấy sự ấm áp trong giọng nói của anh, nhưng sao lại có thể như vậy được.
Cô không dám tin, không thể tiếp nhận, luôn cảm thấy có một mục đích kỳ lạ nào đó.
“Nói rồi, phải hẹn hò với anh.”
Trần Nam Phương nuốt nước bọt một cách khó khăn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện thoại đã tắt rồi.”
Nếu muốn nói cho người ngoài nghe, vậy thì bây giờ ở đây không có người ngoài nữa rồi.
“Trách anh nói với Hoàng Phong như vậy sao?”
“Em không có, anh nói thế nào cũng được.” Trần Nam Phương hơi nhíu đôi mày xinh đẹp lại: “Thế nhưng Hoàng Phong là anh em của anh, anh nên hiểu SN anh ấy.
Hà Minh Viễn hơi nhếch mày lên.
Anh hiểu Trịnh Hoàng Phong, vậy nên, hết lân này đến lần khác mới cắt đứt những tư tưởng không nên có.
Cô chỉ có thể là của anh.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Trân Nam Phương không hiểu: “Anh không phải họp sao?”
Thà rằng anh dự cuộc họp, cô chìm đắm trong thế giới những con số còn hơn.
“Phải chơi cùng vợ.” Hà Minh Viên giơ tay ra nắm lấy vai cô: “Đừng nói nữa, vui vẻ với kẻ địch như vậy không phải là quá hời cho bọn họ sao?”
Lúc anh nói ra những lời này, không hề lấy Trân Nam Phương ra làm ví dụ.
Thế nhưng cô không biết điều đó, cứ tưởng anh đang ám chỉ bản thân mình, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Vì vậy, khi anh đưa cô đi ăn ở nhà hàng cao cấp nhất ở nước Anh, cô lại không ăn được gì cả, luôn cảm thấy anh có mục đích gì đó.
Thế nhưng mục đích ấy vẫn chưa được tiết lộ…
Ngày hôm sau, Hà Minh Viễn đi có việc từ sớm, để Trần Nam Phương nghỉ ngơi ở trong biệt thự.
“Mợ ba, mợ ba thật sự không đi đến công ty cùng cậu ba sao?”
“Anh ấy có yêu cầu tôi phải đi đâu.”
Trần Nam Phương dựa vào ghế sô pha, lười biếng nói: “Tôi sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.”