“Xong rồi!” Tạ Hàn Phong thở dài: “Ông chủ của tôi ‘đuổi giết tận nơi rồi đây.”
Anh ta trả điện thoại lại cho Trân Nam Phương, lại lấy điện thoại của mình ra và quơ quơợ, để lộ ra màn hình điện thoại: “Cô xem này, nếu không thì cô giải thích một chút đi!”
“Ngày mai tôi sẽ đến công ty của anh đi làm.” Trân Nam Phương nói xong thì lập tức xoay người bước đi.
“Này… Cô không thể như vậy chứ, qua cầu rút ván à!” Anh ta đuổi theo cô, hi hi ha ha nói: “Ông chủ! Anh đừng nóng giận, đừng đau lòng, tôi đã dỗ dành vợ trước của anh xong hết rồi, nếu không anh gọi video call cho cô ấy xem sao?”
“Cậu muốn chết thì có thể nói thẳng.” Ở đầu dây bên kia, Hà Minh Viễn tức giận đến mức khuôn mặt đẹp trai cũng tối tăm và hung dữ, có trời biết vừa rồi lúc anh nghe được giọng nói của Trần Nam Phương, trái tim anh đau đớn biết nhường nào.
“Tôi tiếc mạng, tiếc mạng.” Tạ Hàn Phong thừa nhận răng anh ta có thái độ rất tốt: ‘Chẳng qua là cô Nam Phương thật sự là vợ trước của anh sao? Trước kia xem tư liệu thì cô ấy chính là một cô gái dịu dàng động lòng người, bây giờ Trần Nam Phương thật sự là không nhịn được nữa, cô xoay người đạp cho anh ta một cước, đạp xong thì lập tức bỏ chạy!
Cái gì mà vợ trước chồng trước, cái gì mà dịu dàng động lòng người chứ?
Cố ý muốn làm cô ghê tởm đúng không?
Chờ cho cô chạy đi xa rồi, Tạ Hàn Phong mới chậc chậc hai tiếng: “Vợ trước của anh đạp người thật là đau.”
“Đáng đời!” Hà Minh Viên vui sướng một cách khó hiểu.
“Ông chủ! Khủy tay của anh lệch ra bên ngoài quá, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho anh biết, lúc học trung họ và học đại học, vợ trước của anh cũng không dịu dàng đâu, trong nhật ký kia viết một cách tinh quái, anh thật sự không xem thử à…”
“Có phải là cậu không muốn tìm người ở Việt Nam nữa không?”
Cuộc trò chuyện bị cắt đứt, Tạ Hàn Phong bĩu môi miệng, tính tình ông chủ này của anh ta cũng đúng là không tốt, chẳng qua hẳn là anh ta nên nói cho Hà Minh Viễn biết, anh ta đã tìm được người muốn tìm rồi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Nam Phương đi thắng đến Công ty Khoa học kỹ thuật Hồng Hà của Tạ Hàn Phong, vì video giám sát đã được phá giải kia, cô đi làm việc thì tính là gì chứ!
Không phải Hà Minh Viên đã nói rồi sao, anh ta không phải là người xấu.
Chậc… Cô xoa xoa huyệt thái dương, cô lại nghĩ đến Hà Minh Viễn rồi.
“Đừng nghĩ đến anh ta nữa, anh ta là tên khốn tồi tệ nhất trên thế giới này!”
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên cô nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên, Tạ Hàn Phong đi từ phía sau tới, anh ta cười tủm tỉm, đôi mắt dài nhỏ đều híp lại: “Cô đang nhớ tới chồng trước của cô hả?”
“Không phải người nước ngoài đều rất chú trọng đến sự riêng tư của người khác sao?” Sao chỉ có anh ta là nhiều chuyện như thế chứ?
“Tôi không phải là người nước ngoài.” Vẻ mặt của Tạ Hàn Phong nghiêm nghị: “Tôi là người Việt Nam.”
“..” Trần Nam Phương không nói gì, khẩu âm nước ngoài rõ ràng như vậy, cứ làm như tai của cô bị điếc vậy, chẳng qua là cô không hề có một chút hứng thú đối với điều này: “Tôi đến đi làm rồi, đưa video giám sát cho tôi đi.”
“Làm ơn đi, người Việt Nam coi trọng chữ tín nhất đó, cô cứ làm việc ở đây một đoạn thời gian đi?”
Ý chính là chỉ lần trước Trần Nam Phương vừa mới làm thủ tục nhận chức xong xuôi là đã lập tức từ chức.