“Hả? Nãy giờ em đang ngủ, không nghe thấy, có chuyện gì sao?” Cô tìm thấy điện thoại, nhìn thấy tấm ảnh mà Trịnh Hoàng Phong đã gửi trên Zalo.
Ảnh chụp là cảnh Hà Minh Viễn che cho Ngô Hà lên xe!
Trần Nam Phương giật mình, lúc này mới nghĩ đến nguyên nhân xe không đi về phía Thâm Thành, thì ra là đi đón Ngô Hà.
Cô im lặng hai giây, sau đó trong lòng tự nhắc nhở chính mình, Hà Minh Viễn làm như vậy đều là vì anh trai của anh, dù sao đối với anh trai của anh mà nói, Ngô Hà cũng là một người rất quan trọng!
“Chị dâu sao vậy?” Trịnh Hoàng Bách hỏi, lại liếc mắt nhìn anh trai mình một cái: “Có tin tức về chuyện gì quan trọng xảy ra à?”
“Không có.” Trân Nam Phương cất điện thoại, mất tự nhiên nở nụ cười rồi nói sang chuyện khác: “Tôi thấy đói bụng, buổi tối ăn gì đây?”
Tuy rằng là cô đề nghị, nhưng cô lại không tốt như vẻ ngoài, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Hà Minh Viên và Ngô Hà, còn có Hà Minh Vũ nữa.
Thật sự có được chứng cứ thì chỉ sợ Ngô Hà cũng không có việc gì.
“Nam Phương, có phải anh nhiều chuyện rồi không?” Trịnh Hoàng Phong nói với ngữ khí tràn đầy hối lỗi: “Anh chỉ cảm thấy nên cho em biết chuyện này.”
Trân Nam Phương lắc đầu, cười nói: “Vâng, không phải anh nhiều chuyện đâu, em nên cảm ơn anh mới đúng.”
“Anh tình nguyện làm chuyện gì đó cho em!” Thế mà Trịnh Hoàng Phong lại sốt ruột thổ lộ, nói xong rồi chính anh ta lại sững sờ trước: “Nam Phương, anh…
Không có ý tứ khác, em đừng cảm thấy áp lực.”
“Hoàng Phong, chúng ta là bạn tốt, còn có thêm mối quan hệ với dì Mai Tuyết nữa, là anh có áp lực đó.” Trần Nam Phương nói lại thái độ của mình lần thứ hai: “Cảm ơn anh vẫn luôn giúp em, nhưng anh cũng muốn dành thời gian để theo đuổi hạnh phúc riêng của mình”
“Nam Phương…” Anh ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại bị tiếng chuộng dị động ngắt ngang.
Trân Nam Phương nở nụ cười tỏ ý xin lỗi trước rồi mới nhìn điện thoại, nhìn thấy là số lạ thì cô hơi nhíu mày: “A lô, ai vậy?”
“Cô có quen Tô Thanh Nhã đúng không?”
“Anh là ai?” Trong lòng cô chợt căng tháng, lập tức lấy tâm thế cảnh giác để đối mặt: “Có quan hệ gì với Tô Thanh Nhã?”
“Tôi là anh trai của Tô Thanh Nhã, con bé từng gửi cho tôi một đoạn ghi âm, có thể nó sẽ có lợi cho cô.”
Trần Nam Phương không thể tin được, cũng không dám tin, hơn nữa hôm nay mới gặp chuyện kích thích như vậy: “Vì sao tôi phải tin anh?”
“Bọn họ muốn hại cô.” Đầu bên kia lại nói một câu kỳ lạ.
Trong lòng của cô rơi đánh thịch một tiếng, còn chưa nghĩ ra kế sách tốt nào thì chợt nghe bên kia đề nghị một câu.
“Tôi có thể mở một đoạn cho cô nghe trước.”
“” Trân Nam Phương lập tức cứng người, giọng nói chói tai đồng thời truyền vào lỗ tai: “Chị Nhã nói đúng, một khi con của Trân Nam Phương được sinh ra trước thì con của chị sẽ không được người coi trọng, chẳng lẽ chị không muốn tất cả mọi người đều thích con của mình à… Tôi có kế hoạch này…”
Đoạn ghi âm kết thúc ở đây.