Đột nhiên, cô sững sờ ngây người.
Trịnh Hoàng Bách dám làm điều này, lại không phải là do Hà Minh Viễn bày mưu đặt kế hay sao?
Thật sự làm khó anh rồi, không làm gì sai cũng muốn tạo ra điểm sai cho cô.
Nghĩ đến đây, lòng muốn giải thích của cô đã không còn nữa, cô lùi lại một bước, rũ mắt xuống nói: “Là do tôi sai.”
“Minh Viễn! Tôi thật sự tình cờ đến đây!” Trịnh Hoàng Phong tiến lên giải thích: “Nếu anh không tin, hãy đến studio chụp ảnh trên lầu hai hỏi đi.”
“Hình như tôi chưa nói gì.” Đôi mắt Hà Minh Viễn sâu thảm lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng lại nổi lửa, người phụ nữ này lại dám quan tâm đến người đàn ông khác trước mặt anh?
Ah.
Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?
“Anh à, lát nữa là sinh nhật của mẹ, em chọn một món quà, anh giúp em xem đi.” Trịnh Hoàng Bách lôi kéo Trịnh Hoàng Phong, hận không thể dùng hết sức kéo anh ta đi.
“Minh Viễn, vợ là để nâng niu chiều chuộng!”
Trịnh Hoàng Bách thật hối hận vì không dùng hết sức, anh trai anh ta nói bậy bạ cái gì vậy, sau khi hai người rời đi một lúc, anh ta sốt sắng nói: “Anh hai, anh có thể hay không đừng xen vào chuyện của anh Minh Viễn và vợ anh ấy được không.”
“Em nói đi, em và Minh Viễn tại sao lại xuất hiện ở trung tâm thương mại?”
“Em đã nói rồi, chính là đi chọn quà cho mẹ!” Trịnh Hoàng Bách cau mày: “Em nghĩ anh nhất định là bị Trân Nam Phương bỏ bùa rồi, cô ta nói có người sắp xếp thì chính là có người sắp xếp sao?”
“Tại sao cô lại phải nói dối?” Trịnh Hoàng Phong chỉ tin mình cô.
“Cô ấy sợ rằng anh Minh Viễn sẽ trừng phạt cô ấy.”
“Trừng phạt?”
Trịnh Hoàng Bách dừng lại sờ sờ mũi: “Em đang nói nhảm thôi, hứng thú nhỏ giữa vợ chồng nhà người ta ấy mà.”
“Anh sớm muộn gì cũng cưới cô ấy về nhà.”
“Anh, anh điên rồi sao?” Anh ta bị những lời này làm cho giật mình, một người cà lơ cà phớt như anh ta đột nhiên nghiêm túc 120% nói: “Em hiểu được đây là anh lần đầu tiên động lòng, nhưng cô ta là vợ của anh Minh Viễn.”
Không cần biết anh ấy đối xử với cô †a như thế nào, hai người bọn họ đều đã lấy giấy đăng ký kết hôn!
“Làm sao? Minh Viễn dám bắt nạt cô ấy, anh sẽ không cho phép!” Vẻ mặt của Trịnh Hoàng Phong trong 27 năm qua chưa từng có lần nào nghiêm túc như vậy: “Cô ấy khiến anh đau lòng.”
Nói xong anh ta sải bước đi.
Sau khi Trịnh Hoàng Bách sững sờ vài giây, thôi xong rồi, anh trai anh ta lần này thật sự nghiêm túc.
Từ khi anh em nhà họ Trịnh rời đi, Trần Nam Phương vẫn cúi đầu nhận lỗi của mình.
Hà Minh Viễn giận dữ nhìn, siết chặt cánh tay của cô: “Sao nào? Nếu như ở bên cạnh tôi gượng ép như vậy, hay là bảo anh ta cứu cô ra ngoài đi?”