Trân Nam Phương trầm mặc trong chốc lát, vân không nhịn được mà nói: “Vậy tại sao bà lại để cho Ngô Hà…”
“Hừml” Đột nhiên Bà Diêu hừm một tiếng: “Loại con gái này quả thực muốn vào nhà họ Hà thì dễ, nhưng gả cho Minh Kỳ cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Bà ấy vừa nói xong, Trần Nam Phương vừa hiểu vừa thấy mơ hồ, bây giờ cô chắc chắn rằng Hà Minh Kỳ là một tên cặn bã, trước đây cái chết của Tô Thanh Nhã không tránh khỏi việc có liên quan đến anh ta.
Nhưng nếu như sau này Ngô Hà cũng…
“Con nhóc ngốc nghếch này, con người không thể lúc nào cũng lương thiện được.” Bà Diêu siết chặt tay cô: “Kết hôn với Minh Kỳ, Ngô Hà không bị gì đâu.”
Trân Nam Phương ngơ ngác, sau đó gật đầu, cô ít nhiều cũng hiểu rõ Ngô Hà, cô ta là một loại người biết tính †oán, nên con đường sau này như thế nào, chắc chăn cô ta đã tính cả rồi: “Cảm ơn bà nội đã nhắc nhở.”
“Mợ ba…” Ngọc Cẩm nhìn bà Diêu sau đó ngập ngừng nói: “Khoảng thời gian này cô nên ở cùng cậu ba nhiều hơn. Bây giờ chỉ có cô mới có thể xoa dịu nỗi đau của cậu ấy mà thôi.”
Nỗi đau của anh ấy sao?
Trong lòng Trân Nam Phương cảm thấy trầm xuống. Cô biết Ngọc Cẩm đang ám chỉ điều gì. Hà Minh Viễn lớn lên trong một gia đình phức tạp như nhà họ Hà, cùng với cái chết của ba mẹ khi anh còn nhỏ, anh trai bị thương, sau khi tốt nghiệp, anh dựa vào năng lực của mình để chống đỡ nhà họ Hà.
Có lẽ anh đã một mình chịu đựng qua bao nhiêu ngày đêm rồi.
Sau khi rời khỏi nhà bà Diêu, cô thất thân ngồi trên băng ghế dưới ánh nắng mặt trời, vừa suy nghĩ nhưng cũng không khỏi lấy tay sờ bụng dưới của mình.
“Con của mình đã mất rồi, mình cũng đau khổ lắm chứ.” Đôi mắt Trần Nam Phương đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Anh xin lỗi.” Một giọng nói trầm ấm vang lên, một bàn tay to lớn giữ chặt vai cô.
Cô vội vàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thắm như đại dương của Hà Minh Viên: “Anh… làm sao anh biết được là tôi ở đây?”
“Anh không thể để mất bà xã của mình thêm một lần nào nữa.” Giọng nói của anh nhẹ hơn bao giờ hết.
Trân Nam Phương biết đây là nỗi đau của anh, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ đau khổ nói: “Vẫn chưa tìm thấy anh trai anh sao?”
“Anh vấn còn có em mà.” Hà Minh Viễn ôm chặt cô vào lòng.
“Anh đừng nói như vậy.” Cô không biết nên an ủi anh như thế nào, đành để anh ôm lấy mình, không nhúc nhích: “Anh sẽ tìm được anh ấy thôi, đừng lo lắng”
Thời gian giữa hai người cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, không ai nói câu nào cả.
Phải hơn một giờ sau, Hà Minh Viễn mới thả Trần Nam Phương ra: “Có chuyện gì muốn nói với anh không?”
“Hả?” Cô cử động cơ thể đang tê dại của mình, ngây người nhìn anh.
Anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em thà nhờ người đàn ông khác còn hơn là nhờ ông xã của mình giúp đỡ sao?”