“Ừm..” Cô nhìn chằm chằm bát canh, suy nghĩ xem khi trở về sẽ đối mặt với Hà Minh Viễn như thế nào.
Việc lần trước còn chưa được tính toán rõ ràng, lần này lại chọc tới anh.
Vừa rồi qua điện thoại, cô còn nghe ra được sự uy hiếp của anh.
Anh để cô mang thai giả, nhưng nếu cô có thai thật thì anh phải làm sao bây giờ?
Cả gia đình Hà Lượng đã được Minh Phúc gọi ra để giải thích và cảm ơn. Vì vậy trong phòng chỉ còn lại Trân Nam Phương đang ngẩn người và Hà Minh Viễn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Anh muốn lao đến, ôm chặt lấy cô.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt và trầm tư của cô, anh lại không đành lòng.
Anh sợ làm cô sợ.
“Bác gái ơi. AI” Trân Nam Phương ngẩng đầu, vô cùng sửng sốt.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ của Hà Minh Viễn, phản ứng đầu tiên của cô là chắc hẳn mình đang nằm mơ. Nhưng khi cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ của anh, cô bắt đầu hít vào lấy sức lùi lại phía sau.
“Trốn cái gì!” Anh không vừa ý với động tác của cô, nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt phượng sáng như sao trên trời.
Trần Nam Phương sợ hãi, lắp bắp.
nói: “Tại sao anh lại tới đây?”
Quan trọng là tại sao vẫn nhanh như vậy chứt “Chồng của em tới đón em, em không muốn sao? Hả?” Giọng trầm của Hà Minh Viễn hơi cao lên, có vẻ tức giận, lại có vẻ mong đợi mơ hồ.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng loại bỏ những suy đoán ngẫu nhiên trong đầu, nhân tiện trả lời câu hỏi của anh: “Không phải là em không muốn, chỉ là em… Em có thể tự mình quay về, không muốn làm khổ mọi người thêm.”
“Hừi” Anh cố ý khit mũi: “Không muốn làm khổ mọi người. Vậy em có biết là nếu em không về nhà thì bà nội sẽ suy thêm cái gì nữa hay không hả.”
Vừa nghe thấy anh nhắc đến tên bà Diêu, sự chú ý của Trần Nam Phương đã bị thay đổi. Cô còn không biết bàn tay nhỏ bé của mình đã nắm lấy cánh tay của Hà Minh Viễn: “Bà nội, không có chuyện gì xảy ra với bà chứ? Em không có cố ý, em bị ốm.”
“Không có chuyện gì thì em chạy lung tung làm gì?”
Cô biết rằng anh đang đề cập đến chuyện cô chạy đến Tập đoàn Kim Địa ngày hôm đó. Cô không kìm nén được cảm giác tủi thân. Trân Nam Phương mím môi, không nói gì.
Hà Minh Viễn thấy thế cũng vô cùng buồn bực. Chỉ do anh không biết lựa lời mà nói, kết quả là những lời này lại khiến tình huống càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Đi thôi/ “Bây giờ sao?” Trần Nam Phương sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu, đi theo anh đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, cô phát hiện gia đình Hà Lượng đều đứng ở bên ngoài chờ tạm biệt cô.
Cô vội vã chạy nhanh về phía trước, chân thành cảm ơn từng người một và hứa khi có cơ hội sẽ đến gặp bọn họ trong tương lai.
Sau khi chào tạm biệt cô một cách lịch sự, Trần Nam Phương đi theo đến nhà thờ tổ tiên nhà họ Tạ ở Tạ Thành năm ở khu đất rộng phía Tây. Cô nhìn thấy một chiếc máy bay tư nhân đậu ở đó. Giờ cô đã hiểu tại sao Hà Minh Viễn lại có thể đến nhanh như vậy rồi.
Nhưng cô không khỏi cảm thấy buồn, khoảng cách giữa họ quá lớn.