Minh Vy lắc đầu tỏ ý không biết.
Cô không hỏi nữa, nếu hỏi rõ ràng thì sẽ thế nào?
Chỉ cần ông lớn đừng âm thầm đạp đổ Hà Minh Viễn là được rồi.
“” Trần Nam Phương không nói nên lời trước những gì cô nghĩ, cô ấy vân đang quan tâm đến anh, nhưng anh hoàn toàn không tin lời cô nói.
“Tôi vừa nghe Hà Minh Viễn nói anh trai anh ấy đã xảy ra chuyện, cô biết chuyện gì xảy ra không?”
Minh Vy chớp mắt và nói sau một lúc im lặng: “Tôi nghe Minh Phúc nói rằng cậu Vũ đã mất tích rồi.”
“Đã mất tích?” Trần Nam Phương kinh ngạc, ngấm lại thì người bị thương ở não không thể minh mân như người bình thường được, cũng khó trách anh ấy vội vã như thế, vì anh ấy rất coi trọng anh trai mình.
Cô hoàn toàn im lặng, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy có một bàn tay đang thao túng mọi thứ, cô dù đã cố gắng giấy giụa nhưng vẫn không thể thoát ra.
“Mợ ba.” Minh Vy ngập ngừng nói, muốn thuyết phục anh ấy: “Cô xem từ nguyên nhân của cậu Vũ, có lẽ sẽ hiểu được cậu ba nhiều hơn.”
Trân Nam Phương không nhìn lại, cô có thể hiểu được Hà Minh Viễn về mặt lý trí, nhưng không phải về mặt tình cảm, cô càng khó chịu hơn khi nghĩ răng nếu cô tìm được bằng chứng rằng Ngô Hà đã làm chuyện đó, thì anh vẫn sẽ giúp Ngô Hà, cô rồi sẽ lại càng phiền não.
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Hoàng Phong đã gõ cửa đi vào: “Nam Phương, người nhà họ Tạ đến rồi.”
Trân Nam Phương sửng sốt một chút, chớp mắt nói: “Thật sao? Ở đâu?”
Trịnh Hoàng Phong không vội trả lời, mà là nhìn Minh Vy, nói thẳng: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Nhưng cậu ba bảo tôi…”
“Nếu anh ấy có vấn đề gì, có thể trực tiếp nói với tôi.” Anh ấy cắt ngang, giọng nói cứng rắn hơn bao giờ hết: “Minh Vy, tôi có thể lo được, cô có thể ra ngoài rồi.”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Nam Phương, Minh Vy bất lực ra ngoài.
“Hoàng Phong, em có chuyện muốn nói với anh?” Trần Nam Phương nói trước.
“Em không sao chứ? Anh nghe bác Sĩ nói vết thương không nghiêm trọng.”
Anh ấy ngồi bên cạnh cô lo lắng hỏi: “Nhưng làm sao lại có chuyện như vậy?
Chẳng lẽ có người cố tình giở trò sao?”
Cô lắc đầu: “Em không biết, nhưng là người lái xe đâm em là ông Hải, bà Hạnh lại là người kéo em, bọn họ… luôn cho rằng chính em là người giết Tân Anh Huy.”
Trân Nam Phương nghẹn ngào nói xong không khỏi buồn bực, rốt cuộc chỉ có thể thở dài.
“Nam Phương, em đừng như vậy.”
Trịnh Hoàng Phong vươn tay nắm lấy tay cô vô về: “Người xấu sẽ bị trừng phạt.”
Cô ấy không nói, điều cô muốn không phải là sự trừng phạt, điều cô muốn là một cuộc sống bình yên, ấm áp tình cảm gia đình, tin tưởng lẫn nhau trong tình yêu.
Nhưng chẳng có gì cả.
“Đợi một lát người nhà họ Tạ sẽ đến đây.” Trịnh Hoàng Phong không buông ra, mà là nắm chặt hơn: “Anh nghĩ có một chuyện em cần phải biết.”
Trân Nam Phương bối rối nhìn anh ấy chờ đợi.