“Theo anh đến làm việc tại tập đoàn Kim Địa.”
“Không, trên văn bản không phải chữ ký của tôi.”
“Làm sao em có thể chứng minh được đây không phải là chữ ký của em?”
Cô trừng mắt liếc một cái, cầm lấy tài liệu lật đến trang ký tên, phát hiện chữ ký và chữ viết đều không khác gì của cô, tại sao lại như vậy được?
“Đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Kim Địa mà lại đi làm giả chữ ký.” Trân Nam Phương bỏ tài liệu xuống, mím môi đầy kiên định nói: “Anh nói xem nếu tôi đem việc này kể ra ngoài, người khác có nghi ngờ anh cũng làm giả cả những cái khác không?”
“Tùy em nghĩ sao thì nghĩ.” Hà Minh Viên cất bước đến gần cô: “Anh chỉ muốn giữ em bên mình là đủ rồi!”
“Anh…” Trân Nam Phương nghiến răng nghiến lợi: “Anh bị bệnh thần kinh rồi!”
“Nam Phương nói đúng rồi.” Anh giơ tay lên, bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu cô: “Anh đúng là có bệnh, mà người bệnh luôn luôn phải giữ thuốc ở bên người là chuyện đương nhiên.”
Cô không nói gì, đẩy tay anh ra, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Tôi nhận thua, thứ hai tuần sau tôi sẽ chính thức đi làm, mời Tổng giám đốc Minh Viễn quay về đi.”
“Em còn chuẩn bị đi ra ngoài chơi với Hoàng Phong nữa cơ à?”
Trần Nam Phương kinh ngạc, ngửa đầu nhìn anh, đầu óc chỉ suy nghĩ đến một việc: Làm sao Hà Minh Viễn biết được kế hoạch của cô?
Việc này là tối hôm qua cô ra quyết định khi khuyên bảo Trịnh Hoàng Phong, lúc ấy bên cạnh…
“Anh vậy mà lại mua chuộc người giúp việc nhà họ Trịnh sao?” Trân Nam Phương hạ giọng chất vấn: “Anh điên rồi hay sao? Việc này nếu để cho nhà bọn họ biết được…”
Cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vang lên, vội vàng ngừng nói.
“Nam Phương, anh rất thích dáng vẻ của em khi lo lắng cho anh.” Khóe miệng Hà Minh Viên vẽ nên một đường cong rất nhẹ.
Trân Nam Phương lại cau mày, giọng nói đầy lạnh lùng: “Tổng giám đốc Minh Viễn, anh nhầm rồi, tôi không hề lo lắng cho anh, tôi tin rằng anh cũng không cần tới sự quan tâm của tôi đâu.”
“Nam Phương, chúng ta xuất phát được chưa?” Trịnh Hoàng Phong đi tới, biểu cảm thản nhiên trước sau như một: “Minh Viễn”
“Anh chuẩn bị đưa vợ tôi đi đâu vậy?”
Mắt của Trần Nam Phương hơi hơi mở lớn, nghĩ thâm, rằng Hà Minh Viễn của biết diễn kịch quá rồi, rõ ràng đã biết bọn họ muốn đi đâu.
“Tôi nghe nói anh Minh Viễn và Nam Phương đang thương lượng về vấn đề ly hôn.” Trịnh Hoàng Phong không giống như trước nữa rồi, bây giờ anh ta đã biết cách gây sự với người khác.
Lông mày Hà Minh Viễn nhíu lại: “Sao tôi lại không biết có việc này nhỉ?
Vợ tôi vừa nói thứ hai tuần sau sẽ đến làm thư ký của tôi nữa mà.”
“Công việc mà thôi, chỗ nào có lương cao thì chuyển sang chỗ đó làm việc.” Trịnh Hoàng Phong nhìn về phía Trân Nam Phương: “Nam Phương, cô nói xem có đúng không?”