Vừa rồi cô mới có một suy nghĩ, thực ra cho dù họ không phải là ba mẹ ruột của cô nhưng nếu như bà Hạnh đối xử với cô như là con gái ruột thì cô cũng sẽ nhận họ. Nhưng căn bản người ta không hề quan tâm đến cô, không thích cô. Thế nên, cô cũng không cần thiết phải quỳ gối trước bọn họ.
“Ông ta không dám đâu.” m thanh trâm ổn của Hà Minh Viễn kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ: “Không ai dám động đến người của anh.”
“Em không phải người của anh.”
Trần Nam Phương không hề hối hận vì mình đã lỡ nói điều đó.
Mới vừa rồi, cô cũng đã từng nghĩ qua, cô không phải là người của Hà Minh Viễn, cũng không muốn là người của anh. Nếu như không có đứa trẻ trong bụng, nhất định cô sẽ ly hôn với anh.
Chỉ là đứa bé… Haizz.
“Em nói lại lần nữa” Hà Minh Viễn tức giận đến nỗi hai mắt híp lại. Cho tới tận bây giờ, anh cũng không biết là cô nhóc này không biết làm cho người khác tức giận, hay mấu chốt là do anh không thể tức giận với cô nữa. Hơn nữa, anh càng không thể trừng phạt hay là hù dọa cô giống như trước đây nữa.
Bây giờ, anh chỉ muốn đối xử với cô tốt hơn một chút.
Loại cảm giác này, cho dù có khống chế cũng không khống chế được.
Đáng chết.
Trân Nam Phương thấy ánh mắt anh nổi lên tia hung ác, theo bản năng, cô liền cụp mắt xuống. Cô bắt đầu sợ hãi, huống chỉ là còn phải quan tâm đến tương lai của đứa bé ở trong bụng mình nữa. Cô không thể không lúng túng nói: “Không không có gì cả. Em chỉ cảm thấy là anh sẽ không thể che chở em suốt cả đời được.”
“Tại sao không thể?”
“…” Cô ngẩng đầu, lắng lặng nhìn anh, muốn nhìn rõ con người anh thông qua ánh mắt.
Nhưng mà cô còn chưa nhìn ra thì điện thoại di động đã reo lên, là bạn tốt Đỗ Thanh Hoa gọi tới.
“Thanh Hoa…” Trân Nam Phương vừa nghe điện thoại, âm thanh đã nghẹn ngào không thể kiềm chế được.
“Phương, cậu làm sao thế?” Đầu dây bên kia vô cùng lo lắng: “Có phải tên khốn Hà Minh Viễn kia lại bắt nạt cậu không?”
“Không phải, anh ấy không có bắt nạt tớ.” Cô liếc anh một cái, rất sợ anh sẽ nghe được những lời kia của Thanh Hoa nên đành ngồi dịch ra một chút rồi lấy tay bịt điện thoại lại.
Lông mày Hà Minh Viễn cau lại, âm thanh lạnh lùng phát ra: “Anh đã nghe được lời cô ấy mắng anh rồi đấy. Anh muốn nghe xem cô ta còn có thể mắng cái gì nữa.”
Đôi môi anh đào của Trần Nam Phương giật giật, không biết là nên chối bỏ trách nhiệm cho cô bạn tốt của mình như thế nào.
Anh đột nhiên áp người xuống để hai người họ có thể cùng nghe được âm thanh từ bên kia rồi nói: “Em nằm đàng hoàng dưới người anh đi, anh không quan tâm cô ta đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức ửng đỏ, lời anh nói là có ý gì?