“Cậu không sao chứ?” Đỗ Thanh Hoa võ lưng cô.
Trịnh Hoàng Phong tự tay cầm lấy một cốc nước: “Đừng nghe ba tôi nói lung tung, cũng không biết là chuyện bao nhiêu năm trước rồi.”
“Đúng thế, chuyện cách đây bao nhiêu năm rồi. Giờ ông đề cập lại làm gì?” Đặng Mai Tuyết một mực không có mở miệng, giờ phút này lại lên tiếng nhưng sắc mặt bà không vui.
Trịnh Hoàng Sơn liếc bà một cái, không nói gì rồi tiếp tục ăn.
Trân Nam Phương không có ý tốt quay đầu nhìn sang, ngoại trừ Trịnh Hoàng Phong bên ngoài cười cười nhìn như hoàn toàn chuyên chú vào đồ ăn trước mắt, trong đầu lại nghĩ đến hàm ý trong lời nói của Đặng Mai Tuyết.
Thật không biết người đàn ông năm đó dì lưu luyến không thôi rốt cuộc là ai.
Leng keng…
Tiếng đũa nặng nề đập vào bát đĩa, Trịnh Hoàng Sơn lạnh lùng hỏi: “Hoàng Bách đâu rồi!”
Trân Nam Phương lúc này mới nhận ra Trịnh Hoàng Bách không đến ăn cơml Hẳn là anh ta có thành kiến gì với người ba này đi?
“Mỗi lần tôi trở vê nó đều trốn ra ngoài là có ý gì?” Trịnh Hoàng Sơn rất tức giận ra lệnh cho người giúp việc.
“Đi đón cậu hai về đây cho tôi! Tôi vân là chủ nhân của ngôi nhà này đấy!
Choang!
Tiếng ném đũa giòn giã lại vang lên từ hướng của Đặng Mai Tuyết. Bà nhàn nhạt nói: “Ngô Văn, dìu tôi về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi thấy không thoải mái.”
“Tốt thôi!” Trịnh Hoàng Sơn hung dữ, mạnh mẽ đứng dậy đá văng cái ghế.
“Một người nhìn thấy tôi cũng không thoải mái. Một người thấy tôi liền sẽ trốn ra ngoài, tốt lắm!”
Sau đó ông ấy nhanh chóng rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lưu lại sự xấu hổ và bối rối.
“Nam Phương, Thanh Hoa, thực xin lôi, dì Tuyết thật sự là không thoải mái.
Dì đi trước nhé.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Dì Tuyết, dì nghỉ ngơi cho khoẻ đi ạ” Trân Nam Phương bước tới ôm bà ấy một cái khiến người phải quay lưng đỏ hoe mắt rời đi.
“Cậu cả, cậu hai đang ở trong phòng thí nghiệm ạ.” Người giúp việc bình tĩnh nói, hiển nhiên là anh ta thường xuyên đối mặt với những chuyện như vậy.
“Cứ để em ấy ở đó đi, lúc đói bụng tự nhiên sẽ quay lại.” Trịnh Hoàng Phong nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhìn Trần Nam Phương bằng ánh mắt ôn hoà.
“Thực xin lỗi, để cô và Thanh Hoa chê cười rồi.”
“Làm sao lại thế?” Đỗ Thanh Hoa bí mật kéo kéo tay Trần Nam Phương để cô vớt vác tình hình.
“Hoàng Phong, chúng ta đi dạo một chút đi?” Trần Nam Phương nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng bệch của anh ta. Đoán được anh ta nấy giờ là đang cố gắng nhãn nhịn, xem ra đến cả thần tiên đều có phiền não, đừng nói tới là người bình thường.
Hai người lần lượt rời khỏi biệt thự, đi chậm rãi trong sân nhà họ Trịnh.