Còn Hà Minh Viễn thì ngược lại, anh ôm chặt eo cô, oan ức nói: “Nam Phương, anh vẫn muốn.”
“Em không muốn!” Trần Nam Phương lớn tiếng phản bác, đôi mắt đẹp nhìn anh chằm chằm: “Anh…”
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên sờ trán anh, không phải người này đã bị vật gì đó nhập vào rồi chứ?
Nếu không một cậu ba Hà Minh Viễn thanh danh lây lừng sao có thể biến thành thế này!
“Anh bị bệnh rồi.” Hà Minh Viễn túm chặt tay cô, đặt lên khóe miệng nói: “Bệnh tương tư.”
Trần Nam Phương không dám nói gì nữa, anh nhất định là đang ám chỉ đến việc tương tư “chỗ đớ”, anh chính là một tên lưu manhI “Chỉ có Nam Phương có thể chữa trị cho anh mà thôi.”
Cô ra sức dụi tai, để đảm bảo bản thân không chìm sâu vào trong giọng nói vừa dễ chịu, lại vừa ái muội của anh.
“Chiều nay anh còn có cuộc họp đó, mau đi ăn cơm đi!”
“Trừ khi anh được ăn no đào cơ.”
Trân Nam Phương run rẩy hạ mắt xuống, não bộ nhanh chóng hoạt động, cô đổi chủ đề: “Vừa rồi anh để Minh Phúc đi ký hợp đồng, là có chuẩn bị trước khi tới rồi sao?”
Chỉ e Đặng Vân Nhã và Triệu Lập Thành không ngờ rằng, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn, hai người họ tham lợi trước mắt mà quên đi họa sau lưng!
“Anh không muốn để QL trở thành nhà cung cấp ứng viên kiểm tra cho Kim Địa, bởi vì anh ta là do Hà Minh Kỳ lựa chọn sao?”
Đôi môi mỏng của Hà Minh Viễn mím chặt, anh không nói gì, ánh mắt vân tràn đầy ham muốn như cũ.
“Haizz, không nói thì thôi, anh thả em ra đi, em phải đi làm việc.” Cơ thể Trân Nam Phương cứng đờ, cô không muốn cuối cùng lại rơi vào trong tay anh.
Anh không buông tay, mắt phượng khế nheo lại: “Rõ ràng anh chỉ muốn một nụ cười của vợ thôi mà.”
“..” Lại nữa rồi.
“QL là do một tay em phát triển, dựa vào cái gì mà đưa cho người đàn ông khác một cách dễ dàng cơ chứ!” Hà Minh Viễn hừ lạnh, chỉ cần vừa nghĩ đến việc năm đó Trần Nam Phương vẫn muốn kết hôn với Triệu Lập Thành, anh liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Hà Minh Viên?” Trần Nam Phương kinh ngạc xoay đầu, anh lên kế hoạch mua lại QL là vì cô?
Anh nâng cằm cô lên, dán chặt lên môi cô, từ tốn xâm chiếm nó: “Nam Phương, em có vui không?”
Khi Trần Nam Phương ra khỏi phòng làm việc của Hà Minh Viễn, cô biết rõ chân mình mềm nhũn sắp ngã, nhưng vân phải đi ra.
Nếu không sẽ bị ăn sạch sẽ không còn mảnh vụn thật.
“Ai da.” Cô dựa vào cuối hành lang, sờ sờ khuôn mặt ửng đỏ, đến cùng cô vân không chịu được đợt tấn công của anh.
Lại tước vũ khí đầu hàng lần nữa.
“Nhưng anh không lừa gạt mình đấy chứ?” Trân Nam Phương đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ đến từng cử động của Hà Minh Viễn một lần.
Sự bá đạo của anh, sự dịu dàng của anh, sự thiết tha của anh, mối tình thâm của anh, đều thể hiện tình yêu của anh.