Cô yếu ớt lên tiếng phải kháng lại ông ta, bởi vì ông ta ăn nói không có đạo lý, ông ta không có đủ tư cách!
Cốc cốc cốc!
Cửa phòng nhanh chóng được đẩy ra, Đặng Mai Tuyết nóng nảy đi tới: “Này anh đang làm gì thế? Không phải anh đã bảo tôi rằng sẽ nói chuyện nhẹ nhàng thôi sao?”
“Hừi” Tạ Đăng Ninh hung hăng lên tiếng: “Tôi thật sự không ngờ con bé là một người như thế.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng ra ngoài.
“Chuyện này…” Đặng Mai Tuyết cũng không đuổi theo.
Trịnh Hoàng Phong đi tới, ân cần hỏi thăm cô: “Nam Phương, em có sao không? Sao em lại chọc giận ông cậu của em làm gì?”
“Ông ta không phải ông cậu của tôi!”
Trần Nam Phương lên tiếng phản bác lại: “Tôi chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tạ cả”
Không biết vì sao, cô thật sự cảm nhận được trong ánh mắt anh ta hiện lên vẻ mất mác, cô còn chưa nghĩ xong thì nhanh chóng nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Trịnh Hoàng Bách…
“Đỗ Thanh Hoa đang đánh người ở bên ngoài kìal”
“Đỗ Thanh Hoa đánh người sao?
Cậu ấy đánh ai thế?” Trần Nam Phương khó hiểu nhìn về phía Trịnh Hoàng Bách, không hiểu vì sao anh ta lại có thể bình tĩnh như thế.
Cô ấy không thể làm thế được!
Cô nhanh chóng vén chăn bước xuống.
“Nam Phương à, em đừng có gấp!”
Trịnh Hoàng Phong giữ cô lại: “Thanh Hoa không sao cả, cô ấy đang ở chỗ Ngô Hà.”
Trân Nam Phương trợn tròn hay mắt: “Cô ấy đang đánh Ngô Hà sao?”
Đối phương ngầm thừa nhận suy đoán của côi!
Lần này cô càng cảm thấy gấp gáp hơn, nhanh chóng đẩy Trịnh Hoàng Phong ra muốn chạy đi tìm Đỗ Thanh Hoa. Cô không sợ bạn thân mình sẽ thua thiệt ở chỗ của Ngô Hà, thế nhưng sau lưng cô ta còn có Hà Minh Viễn che chởi Ai biết được anh sẽ vì người mình yêu mà làm ra những chuyện thế nào chứi “Tôi thấy hay là chị dâu cứ để Đỗ Thanh Hoa phát tiết ra ngoài hết đi, như thế sẽ tốt hơn đấy!”
“..” Trần Nam Phương trợn tròn hai mắt nhìn Trịnh Hoàng Bách, anh ta thật sự đúng là một người thích hóng chuyện: “Cô ấy trút giận xong thì sẽ tuyệt vời lắm đấy. Chờ tới khi Hà Minh Viễn phát hiện ra chuyện này, không biết bác sĩ Hoàng Bách có còn nói những lời như thế nữa không nhỉ?”
Nghe thấy lời nói của Trần Nam Phương, anh ta phất phất tay, ánh mắt đào hoa, anh ta lên tiếng: “Chị dâu cứ yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cho Thanh Hoa cẩn thận.”
“… Cô không hiểu vì thế mới quay sang nhìn anh ta. Sao cô có cảm giác lời nói này của anh ta có gì đó không được tự nhiên lắm!
Anh ta sẽ bảo vệ cho Thanh Hoa sao?
Dựa vào cái gì mà muốn bảo vệ cho cô ấy?