“Sao có thể!” Đặng Mai Tuyết cũng phủ nhận: “Vụ tai nạn xe của ba mẹ cậu ấy chỉ là việc ngoài ý muốn, là do tài xế lái xe bị kiệt sức.”
Cô nhíu mày, trong lòng vẫn có một tia nghi hoặc, nhưng suy nghĩ theo hướng khác, nếu như có vấn đề thì nhiều năm như vậy dựa vào quyền lực và tài sản của nhà họ Hà phải sớm điều tra ra rồi.
Hơn nữa, Hà Minh Viễn còn là loại người tàn nhãn như vậy.
“Nhưng mà…” Đặng Mai Tuyết ngập ngừng, vừa định mở miệng nói thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Trịnh Hoàng Bách bước vào. “Hai người nói chuyện xong chưa?”
Anh ta sờ sờ cái mũi: “Nếu cô còn không qua đó thì sợ rằng Đỗ Thanh Hoa sẽ phát điên mất.”
Trân Nam Phương chậm chạp đứng lên, cảnh giác hỏi: “Thanh Hoa cậu ấy thế nào rồi?”
Cô nhanh chóng chào tạm biệt Đặng Mai Tuyết, sau đó liền đi đến phòng bệnh của Bạch Thanh Hoa.
Trịnh Hoàng Bách nhìn về phía mẹ mình: “Vừa rồi có phải mẹ định kể cho cô ấy nghe chuyện anh trai của anh Viễn hay không?”
“Mẹ không thể trơ mắt nhìn đứa con duy nhất của dì Hân con phải ở trên đời này chịu khổ.” Đặng Mai Tuyết khóc nức nở.
“Mẹ, chuyện đó đã qua gần mười năm rồi.” Anh ta thở dài: “Hơn nữa, anh Viên thích cô ấy, anh ấy sẽ nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, sẽ không trút giận lên người Trân Nam Phương đâu”
“Thích con bé mà để con bé ra ngoài sống không quan tâm đến? Thích con bé mà lại để con bé ra ngoài làm việc?” Đặng Mai Tuyết không hiểu, bởi vì từ nhỏ đến lớn bà ta đều sống trong nhung lụa: “Rõ ràng có những việc cậu ta chỉ cần động ngón tay là có thể giải quyết được, vậy mà tại sao lại để cho Nam Phương phải chịu vất vả?”
“Nam Phương còn hỏi mẹ tại sao nhà họ Tạ lại xuống dốc.” Giọng điệu của bà ta kéo dài ra: “Mẹ đã lừa con bé, nói rằng không biết rõ ai là người đã đứng đằng sau thao túng.”
“Nhưng đích thực cũng không phải hoàn toàn do anh Viễn làm.” Trịnh Hoàng Bách nói: “Mẹ, mẹ cưng chiều Trân Nam Phương thì không sao, nhưng có thể đừng nhắc đến chuyện cũ rích đó nữa được không? Người ngoài cuộc chưa hẳn biết rõ.”
“Con dường như không hề nghĩ cho anh trai của con một chút nào.” Đặng Mai Tuyết oán hận nhìn con trai mình: “Anh trai con thích Nam Phương nhiều đến nhường nào, hơn nữa hai đứa nó thực sự có hôn ước từ bé.”
Trịnh Hoàng Bách bất lực nhắc nhở: “Đây cũng là một trong những câu chuyện cũ rích rồi.”
Đầu là những lời nói của con nít làm sao có thể coi là thật chứ?
“Được, mẹ không nhắc đến chuyện cũ nữa, không nhắc tới anh trai con nữa, nhắc tới việc cưới xin của con chắc là được chứ?”
Sau khi Trần Nam Phương trở lại phòng bệnh, phát hiện Đỗ Thanh Hoa đang cười với mình, cô khó hiểu không thôi: “Cậu…”
“Ai da, không nổi giận một chút thì cậu có quay về đâu!” Đỗ Thanh Hoa nói như đó là điều tất nhiên: “Hơn nữa, sắp phải đi rồi, không nể mặt chút cũng không sao!”
“….“
Trân Nam Phương nhìn bạn thân mình mà nói không nên lời, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Đôi khi cậu giống như trẻ con vậy.”