“Không cần đâu, tôi tự bắt xe là được rồi.” Cô vẫn chưa muốn quay về nhà, cô muốn đi gặp Đỗ Thanh Hoa.
Minh Phúc một mặt ủ rủ: “Mợ ba, nếu cô không cần tôi, cậu ba sẽ tức giận.”
Nếu cô có chuyện xảy ra, mạng này của anh coi như bỏ rồi.
“Anh ấy có tức giận hay không có liên quan tới tôi sao? Hơn nữa, anh ta và Ngô Hà không phải đang ở bên nhau sao? Làm sao lại phải tức giận.” Trần Nam Phương thắc mắc.
Đã nghĩ rất nhiều, nhưng một chữ cũng không ra nổi cửa miệng.
“Mợ ba, những gì tôi nói đều là thật, Cậu ba rất nhớ cô.” Minh Phúc háo hức nhìn cô và cúi người mở cửa cho cô: “Anh ấy hôm phải tăng ca, cô nếu có thể cùng tôi đến công ty thì càng tốt.”
“Tôi không đi!” Trần Nam Phương lập tức cự tuyệt: “Vậy về nhà cũ đi, tôi ra ngoài một lúc rồi, sợ bà nội lo lắng.” Lúc cần thiết thì bà Diêu vẫn rất hữu dụng nha.
Minh Phúc ngưng nói, nhưng không ai biết rằng, anh đã cầu nguyện cô thay đổi ý định suốt cả đường đi.
“Cảm ơn anh.” Trần Nam Phương lo lăng đi về nhà, nhưng bà Diêu cũng không có hỏi gì nhiều.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là vào ngày hôm sau, bà Diêu khuyến khích cô ra ngoài và gặp gỡ bạn bè.
Mặc dù cô vấn có thắc mắc, nhưng vẫn là không bỏ qua cơ hội được gặp gỡ bạn bè.
Cô không hề biết, ngay khi cô vừa rời đi, một chiếc ô tô khác đậu trước cửa ngôi nhà, mẹ của Trịnh Hoàng Phong, bà Tuyết, bước ra khỏi xe và chậm rãi đi vào…
Trần Nam Phương hẹn Đỗ Thanh Hoa tại một quán cà phê trên phố Dung Hoa, chưa kịp yên vị, chưa kịp gặp bạn tốt thì vô tình đụng độ Trịnh Hoàng Bách và một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục y tá.
“Cô về trước đi, tôi có chuyện phải làm.” Trịnh Hoàng Bách cứ nhìn chằm chăm Nam Phương, như thể cô sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào, đợi cô gái kia đi rồi, anh sải bước đi đến chỗ cô “Bác sĩ Hoàng Bách?” Trần Nam Phương căng thẳng đến mức không thể giải thích được mà chào hỏi trước.
“Cô Nam Phương thật là tao nhã, ra ngoài uống cà phê.”
Cô phát hiện rằng anh ta đã thay đổi cách gọi, và giọng điệu của anh ta cũng không che giấu được sự nóng nảy và tức giận, như thể cô đã làm điều gì đó thật xấu xa: “Tôi có hẹn với bạn”
“Vâng, cô Nam Phương bạn rất nhiều, hôm nay có người cùng uống cà phê, hôm qua có người cùng mắc mưa, đều cứ gọi là đến.”
Nam Phương mí mắt giật giật, lập tức hiểu được vì sao lời nói của Trịnh Hoàng Bách lại thay đổi: “Hoàng Phong không sao chứ? Tôi lúc đó hôn mê phải nhập viện, vậy nên…”
“Vậy nên không thể quan tâm đến sinh tử của anh tôi?” Anh ta cáu kỉnh nói, sau đó nhìn chăm chằm vào mắt cô: “Tôi hỏi cô, cô thích anh trai tôi sao?
Đối diện sự chấn vấn của Trịnh Hoàng Bách, tâm trạng của Trần Nam Phương hình như trong chốc lát bị một sợi chỉ mỏng kéo ra.
“Tôi… Tôi và Hoàng Phong là bạn bè.” Cô chớp mắt mấy lần với tốc độ nhanh, không muốn vô trách nhiệm mà cho người khác hi vọng: “Tôi không thích anh ấy, điều này anh ấy biết mà.”
Anh ta biết được bí mặt của cô, cô cũng đã khuyên anh ta đi gặp người trong lòng của anh ta.