“Chị dâu.” Người kia ngồi thẳng lên, hai tay khoanh lại trước ngực: “Việc này cô có thể tự mình kiểm tra đi xem sao.”
“ý anh là gì chứ?”
“Nhân lúc anh Viên vẫn còn chưa tỉnh lại, cô thử kiểm tra cơ thể của anh ấy một chút xem là được rồi.”
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Nam Phương đột nhiên trợn to, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng lên, ấp a ấp úng không biết nên nói thế nào để đáp trả đối phương.
Mà Trịnh Hoàng Bách thì dứt khoát đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, giống như để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ bọn họ.
“Cái tên thối tha, cứ bắt nạt tôi như thế. Nếu như Hà Minh Viễn tỉnh lại, còn lâu tôi mới tin là anh dám nói mấy lời này.” Cô bĩu môi một cái, rồi ngồi xuống bên canh mép giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm người nằm trên giường.
Trong đầu cô lại thật sự xuất hiện suy nghĩ muốn nhìn xem vết thương của anh như thế nào rồi.
Cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên như vậy một lát sau, cuối cùng Trần Nam Phương hơi nhoài người ra, vén một góc chăn lên, đập vào mắt cô chính là bả vai trái của Hà Minh Viên đang quấn băng gạc, nhưng cô vừa muốn buông tay ra, thì bàn tay lại bị năm lấy.
“Ở nơi khác cũng có vết thương đấy, em không định xem thử xem sao à?”
“AI” Cô giật nảy mình: “Anh… Anh tỉnh rồi à?”
Hà Minh Viễn mở to mắt, đôi con ngươi sâu hun hút bây giờ lại như bầu trời đen điểm xuyết ánh sao.
“Anh tỉnh lại từ khi nào vậy?” Trần Nam Phương mờ mit nhìn anh, suy đoán: “Không… Không phải là cái tên Trịnh Hoàng Bách đó, chính là do anh dặn cậu ta làm thế đấy chứ?”
“Nghe nói là bà xã của anh rất quan †âm anh.”
Trần Nam Phương ngạc nhiên, ánh mắt của cô lơ đãng nhìn đi chỗ khác, giống như đang trốn tránh, bởi vì không biết Trịnh Hoàng Bách đã nói cho anh biết chuyện cô cũng bị thương hay chưa.
“Ngại à?” Hà Minh Viễn cầm tay cô, rút ngắn khoảng cách của hai người lại: “Không cho phép.”
Trần Nam Phương giương mắt lên nhìn anh, rồi lại cụp mi xuống, trong đầu đang thầm nghĩ anh đúng là bá đạo, đến cả việc này cũng có cho phép hay là không cho phép sao?
Sợ anh cứ nhắc đến vấn đề này mãi không chịu thôi, cô đành nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Tại sao anh lại bị thương vậy? do tvk và dn, hay là…”
Trong đôi mắt đen sâu thắm của anh thoáng qua vẻ ác độc, nhưng anh vần không hề trả lời vấn đề của cô. Mà anh lại hỏi ngược lại: “Trước ngày chúng ta đi, khi đó dn đến gặp em, cô ta đã nói cái gì?”
“Không, không có gì.” Trần Nam Phương không dám nói thật, sợ mình nhắc đến tên Ngô Hà thì lại kích thích Hà Minh Viễn, khiến anh quay ra đối phó cô: “Cô ta chỉ đến rủ em đi du lịch linh tinh thôi, chỉ là lúc đó em sợ mệt rồi ảnh hưởng đến cục cưng, cho nên em không đồng ý với cô ta.”
Anh nhìn cô thật chăm chú, dường như đang nghiên cứu xem lời cô nói có đáng tin hay không.
“Anh buông em ra đi đã, lỡ như ảnh hưởng đến vết thương của anh thì sẽ không tốt.” Trần Nam Phương cẩn thận kéo nhẹ tay ra.