Cô hoảng hồn, khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh thì nhận ra người trước mặt là Tô Thanh Nhất “Đàn chị?”
Cô gọi lên theo thói quen, kêu rồi mới nhớ đến mối quan hệ của hai người đã không còn như trước: “Sao chị lại ở đây?”
“Nam Phương à…”
Tô Thanh Nhã đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, nhìn kỹ thì thấy †âm nhìn của cô không ở trên người Trần Nam Phương, ánh mắt vẫn trống rồng như thế: “Em cũng tới tìm đứa bé ư?”
“ị”
Cô nhất thời chau mày, không hề muốn nhắc lại chuyện ấy: “Đàn chị nếu không còn gì muốn nói, thì em đi trước.”
Nói tiếp có khi lại nảy sinh chuyện gì không hay hol “Nam Phương, em đừng đi mài!”
Giọng của Thanh Nhã cũng phiêu bồng như chính cô ấy, tựa như một con rối không hề có linh hồn vậy.
Trần Nam Phương nhìn không nổi, trong lòng thoáng thấy đau nhói, cùng là phụ nữ với nhau cần gì làm tình làm tội nhau kia chứ, cả hai đều là người bị hại mà, vậy nên cô mở lời khuyên lơn: “Đàn chị, giữa người với người, gặp nhau đều cần duyên phận, nếu đứa nhỏ rời đi, có nghĩa là duyên phận với chị vẫn chưa tới, sau này có khi sẽ có thêm lần nữa.”
“Nhưng mà có khi sau này chị cũng không sinh được nữa.”
“.. Sẽ có cách mà”
Trong lòng Trân Nam Phương nghẹn đắng: “Khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, chị phải tin tưởng vào tương lai.”
Ánh mắt Tô Thanh Nhã sáng ngời trong phút chốc, rất nhanh đã ảm đạm lại: “Minh Kỳ bảo, anh ấy không hề thương chị, đứa trẻ mất rồi, anh ấy rất vui mừng.”
“Sao mà anh ta lại nói được mấy lời như vậy?!”
“Tổng giám đốc Minh Viễn không nói thế với em ư?”
Tô Thanh Nhã hỏi ngược lại: “Anh ta cần gì phải nói, anh ta có thể nâng Ngô Hà lên chức thư ký cũng đã nói rõ anh ta đâu hề mừng rỡ khi chào đón đứa bé của em.”
Trái tim Trân Nam Phương như bị đâm vào một nhát dao, đau đến khó mà chịu nổi. Đúng vậy, Hà Minh Viễn cũng chẳng hề nói gì hết, nhưng hành động So với nói chuyện suông không phải có ý nghĩa lớn hơn rất nhiều ư?
Hóa ra anh ấy cũng không hề mừng rỡ chào đón đứa trẻ của bọn họ.
Có khi anh ấy còn xem đứa trẻ là một chướng ngại vật cản đường ấy chứ?
Không ở lại thì không có cách nào để nói chuyện với bà nội Diêu, bây giờ không có cách, anh ta không đồng ý ly hôn có khi cũng là vì muốn làm bộ làm tịch thôi.
“Nam Phương này, em nói xem nếu bây giờ chị đi tìm con chị, con nó có nhận ra chị không?”
“Đàn chị, chị muốn làm gì?”
Nam Phương la lên: “Chi sống sót thì mới trông thấy đứa bé được chứt”
“Nam Phương à.”
Ánh mắt Tô Thanh Nhã rốt cuộc cũng chuyển động: “Em nói xem tại sao hai chúng ta bị ngã xuống cầu thang chứ?”