Cô rất muốn nói rằng: “Nếu như không có lưu luyến thì tại sao cô lại khổ sở đến như vậy chứ, không có lưu luyến thì tại sao cô có thể ngồi xuống xử lý vết thương cho anh, không nỡ nhìn anh bị đau chứ?”
Nhưng lưu luyến thì có ích gì chứ?
Anh vấn tin tưởng Ngô Hà mà không tin tưởng cô như cũ, trong lòng anh vẫn còn một vị trí cho người yêu cũ, thậm chí vị trí đấy còn vững chắc, rộng rãi hơn vị trí của cô!
“Trần Nam Phương!” Bỗng nhiên Hà Minh Viễn gắn từng chữ một, gọi cô: “Anh sẽ không để cho em rời đi đâu, em đừng có nghĩ đến việc muốn đi tìm công việc khác!”
“.. Gô tức giận đến mức huyệt thái dương giật thình thịch, đây chính là kết luận bá đạo của anhI Sắc mặt cô không có biểu cảm gì, nhìn chăm chằm Hà Minh Viễn một lúc lâu, nhưng anh lại thắng thắn nhìn lại khiến cho cô gần như muốn nổ tung tại chỗ. Cô chỉ có thể đứng dậy đi tới bên cửa sổ để bình phục lại tâm trạng.
Phía sau lưng cô bỗng cảm thấy ấm áp, khiến cho Trần Nam Phương không thể không tập trung ánh mắt vào bóng dáng được cửa sổ sát đất phản chiếu lại, anh đang ôm lấy cô từ phía sau.
Bóng dáng của bọn họ chồng lên nhau, gần như không có một kẽ hở nào.
“Không phải em muốn về nhà rồi sao?” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng vân khác hoàn toàn giọng nói dịu dàng vừa rồi: “Vậy chúng ta vào trong phòng nghỉ ngơi, đồ dùng bên trong đều là chuẩn bị cho em.”
“Thật sao?” Trân Nam Phương chế nhạo hỏi: ‘Hôm nay còn có ai dùng qua nữa sao?”
Hà Minh Viễn thở dài nói: “Anh phải làm sao với em bây giờ đây, Nam Phương?”
Cô không muốn mềm lòng nữa, tình cảm của cô đâu phải muốn buông là buông, hay là chỉ chuyên tâm vào anh mà anh cứ thích thì cầm lên rồi đặt xuống như vậy chứ, thật sự khiến người †a phát điên!
Hai người mang theo tâm sự riêng cho nên cả hai đều im lặng. Trần Nam Phương lấy điện thoại di động ra khởi động máy, khi cô đang kiểm tra tin tức thì thấy tin nhắn của Tần Anh Huy gửi đến, con ngươi cô trợn to lên.
“Cô phải lừa được Hà Minh Viễn thì tôi mới có thể nói cho cô biết chân tướng sự việc năm đó.”
Tay Trần Nam Phương run lên một cái, điện thoại di động suýt chút nữa thì bị rơi xuống mặt đất.
Bị Hà Minh Viễn bắt gặp, anh nghi ngờ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động đang bị rơi dưới mặt đất, kiên nhân hỏi: ‘Làm sao vậy?”
Cô thấy màn hình điện thoại đã thoát ra khỏi giao diện của Zalo, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, hững hờ nói: “Không có gì.”
Trong lòng cô nổi lên một trận cuồng phong, chân tướng năm đó trong miệng Tần Anh Huy là có ý gì?
Anh ta đang nói đến việc Ngô Hà bị xâm phạm, hay là đang ám chỉ việc cô với Dạ Hành là bạn thân?
Chắng lẽ trong đó còn có cái bí mật gì nữa sao?
Rốt cuộc cô đã bỏ sót cái gì?
Khi đầu ngón tay truyên tới cảm giác đau đớn, Trần Nam Phương mới hoàn hồn lại, cô sững sờ nhìn về phía Hà Minh Viễn: ‘Hả?”
“Nghĩ gì vậy?” Bàn tay của anh vuốt ve trên gò má của cô: “Sắc mặt của em không tốt lắm. Em có muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút không?”
Cô trợn tròn mắt: “Anh… Anh định xử lý nhà họ Tân cùng Lý An như thế nào?”
“Xin tha thứ cho bọn họ sao?”