“Em, em không!” Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và trả lời câu hỏi của anh: “Em chỉ là đang nghĩ xem người này là ai.”
Hà Minh Viên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, biết cô đang nói dối, nhưng câu trả lời này thực sự khiến anh thoải mái.
Dù sao cô cũng ở trong tay anh, đời này, cô sẽ không thể trốn thoát.
“Hừ! Tôi nghĩ cô nên bị trừng phạt.”
“Anh… những gì em nói đều là sự thật.” Trân Nam Phương cam đoan.
Lại nghe anh nói: “Thật giả trong lòng cô tự biết rõ, tôi chỉ biết cô gầy như vậy có thể tự mình tắm sao?”
Trần Nam Phương thực sự phục Hà Minh Viễn, gây hay béo thì liên quan gì đến việc cô có thể đi tắm?
Anh… đúng không biết xấu hổi “Chồng có muốn hay không…”
“Reng reng rengl”
Một tiếng chuông điện thoại véo von làm ngắt lời anh.
“Mau ra nghe điện thoại đi.” Trần Nam Phương nhân tiện đẩy anh ra, nhưng trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu, dựa vào chỗ rửa tay bên trên, giác quan thứ sáu nói cho cô biết người gọi là Ngô Hà.
“Đừng có nghĩ lung tung!” Cô nhìn chăm chăm mình trong gương, võ nhẹ lên mặt: “Kiếm tiền rồi nuôi bé con, đừng nghĩ đến chuyện khác!
Cốc cốc cốc.
“Ai đó!” Trần Nam Phương giật mình, may mà cô khóa cửa lại: “Có chuyện gì? “Thực sự không cần tôi giúp sao?” “..” Anh trả lời cuộc gọi xong nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ là cô phán đoán sai?
Hà Minh Viên dựa vào tường bên ngoài, ánh mắt ảm đạm liếc nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động cách đó không xa, không muốn cầm lên.
“Không, không cần.” Trần Nam Phương không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì: “Em sẽ tắm sạch nhanh thôi..”
“Vậy thì được rồi.” Một giọng nói nhẹ từ ngoài cửa vang lên: “Nhưng bà xã sẽ kiếm được nhiều tiền và nhớ nuôi tôi nhé.”
Cô nhìn cô gái trong gương đột nhiên trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cô sửng sốt, lỗ tai của anh không phải quá thính à? Cô ấy nói nhỏ như vậy cũng nghe được sao?
Vậy có khi ở trong phòng tắm, anh có nghe hết cuộc nói chuyện giữa cô và Đỗ Thanh Hoa không?
Trần Nam Phương dùng hết sức vuốt vuốt mặt, cô không dám nghĩ, cũng ép buộc mình không nghĩ nữa. Dù sao, Hà Minh Viễn cũng không.
hỏi gì. Thật không ngờ rằng người đàn ông ở ngoài cửa cố chấp bỏ qua điện thoại, đứng trước cửa sổ ngoài ban công, nhìn về phía xa, ánh đèn dìu dịu chiếu vào mặt anh, không hóa giải được chút nào sự lạnh lẽo nào.
“Nam Phương, cô đang để ý đến Hoàng Phong đúng không?” Anh nheo mắt, lộ vẻ nguy hiểm, một lúc sau, anh quay lại, cầm điện thoại lên, ra ngoài gọi…
Sau khi Trân Nam Phương ra khỏi phòng tắm, cô tỉnh ý phát hiện tinh thần của Hà Minh Viễn lạnh lùng hơn trước, cô không muốn dí súng và họng nên cố gắng giảm hết mức sự tồn tại của mình.
May mắn thay, ngoại trừ việc cưỡng bức ôm cô vào lòng, anh không làm điều gì khác người.