Mục lục
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ cổ họng đến bụng dưới, Trần Nam Phương cảm thấy đau đến tận xương tủy.

Nói một câu mà như thể rút cạn sức lực của cô.

“Nam Phương, tớ không khóc, cậu đừng nói gì cả.” Đỗ Thanh Hoa chỉ hận sao không tát lên mặt mình hai cái, để ngăn dòng nước mắt: “Sau này tớ sẽ không đi công tác nữa, chỉ ở bên cậu thôi, để tớ xem còn ai dám bắt nạt cậu.”

Nước mắt của Trần Nam Phương cũng nhỏ giọt trên gối, một lúc lâu sau cô mới gắng gượng nâng tay lên: “Hà…

Minh Viễn…”



“Cậu gọi ai?” Đỗ Thanh Hoa không tin nổi phải hỏi lại: “Cậu gọi anh ta làm gì? Cậu ra nông nỗi này là do anh ta gây ra”

Cô muốn lắc đầu nhưng không nhúc nhích nổi, cũng không nói được nên lời, chỉ có thể mấp máy môi gọi Hà Minh Viễn.

“Gô ấy là vợ tôi.” Anh từ từ đi tới, đôi mắt đen láy nhìn đăm đăm vào gương mặt nhợt nhạt của Trần Nam Phương không rời.

Đồ Thanh Hoa còn muốn nói gì nữa nhưng Thẩm Minh và Trịnh Hoàng Bách đã cùng nhau lôi cô ấy ra.

“Kéo tôi ra làm gì? Các anh phải lôi hung thủ giết người ra chứ!” Cô ấy tức tối nghiến răng nghiến lợi, lầm bâầm mắng nhiếc: “Đúng là không có thằng đàn ông nào ra hồn!”

Khóe miệng Trịnh Hoàng Bách co giật, có cảm giác như kẻ cắp gặp bà già, nhưng anh ta cũng không có tâm trạng để nói năng gì, chỉ nghiêng người nhìn anh trai mình.

Trịnh Hoàng Phong biết thừa trong lòng anh ta nghĩ gì, cất tiếng nói rõ ràng: “Không cần đề phòng anh, anh sẽ hành động công khai đường hoàng, sẽ không khiến cô ấy khó xử.”

“…” Anh ta sờ tay lên mũi, bấm bụng dự tính xem ai mới có thể khuyên nhủ anh trai mình.

Lúc này trong phòng bệnh, Hà Minh Viễn cúi nhìn Trân Nam Phương, từ khẩu hình mấp máy cuối cùng đã hiểu được ý cô muốn nói.

Anh đứng lặng im một lúc, rồi kéo ghế ngồi xuống bên giường: “Chính cô cầu xin tôi cứu anh trai cô, chính cô câu xin tôi cứu cô, bây giờ lại cầu xin tôi đừng gây khó dễ cho bạn của cô? Cô cho rằng cái mạng tàn này của cô đủ để xin à?”

Mí mắt Trần Nam Phương khẽ rung, rồi thất vọng cụp xuống, làm sao cô quên được anh đã từng căm hận mình thế nào, nếu như cô không liêu mạng thì sợ là anh sẽ để cho lão già kia hủy hoại mình rồi chăng?

Nghĩ vậy, cô càng thêm thất vọng.

Cô thà chết còn hơn.

“Trân Nam Phương!” Hà Minh Viễn đột nhiên cúi sát xuống, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người ta: “Cất hết những suy nghĩ viển vông ấy đi, cô còn dám tìm đến cái chết một lân nữa, tôi đảm bảo sẽ khiến cho tất cả những người mà cô quan tâm sống không bằng chết.”

Cô sợ hại ngước mắt lên, bị ánh mắt u ám của anh làm cho run rẩy, và cô cũng biết anh nói được sẽ làm được: “Đừng mà…

“Không muốn họ có bề gì thì cô hãy mau chóng nghỉ ngơi cho khỏe, còn hầu hạ tôi.” Hà Minh Viễn chế giễu: “Hiện tại tôi có thể không đụng đến họ, dựa cả vào thái độ của cô.”

An ^.

Tôi… sẽ ngoan ngoấn.

Anh giữ nguyên một khoảng cách nhất định, cho đến khi hơi thở của cô dồn dập, anh mới đứng lên, không ngoái đầu lại mà bỏ đi thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK