“,” Đương nhiên là Trần Nam Phương không hiểu lời nói bóng gió của cô ta. Việc Tô Thanh Nhã tìm tới đây cũng không phải chuyện gì tốt, ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Nụ cười của Tô Thanh Nhã không được tự nhiên cho lắm, hoàn toàn không có sự vui vẻ mà một cô dâu mới nên có: “Nam Phương, em cảm thấy mình có hạnh phúc không?”
“Cũng khá ổn ạ.” Cô bắt đầu nhíu mày.
“Có thật thế không?” Tô Thanh Nhã từng bước ép sát cô: “Em thật sự hạnh phúc sao? Tổng giám đốc Minh Viễn đối xử với em rất tốt sao? Cho dù anh ta có đối xử tốt với em thì còn Ngô Hà thì sao, em có thể chấp nhận cô ta không?”
Trần Nam Phương lạnh lùng lên tiếng: “Đàn chị, tất cả những chuyện này có liên quan gì đến chị à? Chị không gặp được Hà Minh Kỳ sao?”
Cô cảm thấy vô cùng ghét những người nhiều chuyện như thế. Cô đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được.
Thế nhưng đây chính là chuyện riêng của côi “Gặp Hà Minh Kỳ sao?” Tô Thanh Nhã hỏi ngược lại cô: “Chị rất muốn gặp anh ấy, thế nhưng anh ấy không cho phép!”
Trần Nam Phương nghe thấy thế mới cảm thấy một người chuyên nghiệp, tự tin như Tô Thanh Nhã, ánh mắt cô ta lúc này lại mất tập trung, trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.
Cô bắt đầu suy nghĩ về cách làm người của Hà Minh Kỳ, cô ít nhiều gì cũng hiểu được nỗi lòng của Tô Thanh Nhã. Xem ra cho dù nhà có giàu tới mấy cũng không phải ai cũng có thể chịu được cái giá phải trải Mọi người cũng vô cùng khổ sở.
“Đàn chị, chị cứ nhìn về phía trước đi” Trần Nam Phương thở dài, lên tiếng khuyên giải: “Bao giờ đến bờ vực thẳm rồi thì hãng nghĩ tới chuyện dừng bước!”
“Ngựa trước khi nhảy xuống vách đá sao?” Tô Thanh Nhã bỗng nhiên trở nên điên dại, trừng lớn hai mắt: “Em nói xem chị phải làm sao đây? Con của chị phải làm sao đây?”
Trần Nam Phương bị làm cho sợ hãi, mí mắt cô không ngừng nhảy lên. Cô muốn tránh Tô Thanh Nhã vì thế nhanh chóng bước xuống lầu, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị đối phương níu tay.
“Đàn chị, chị mau buông tay em ral”
“Nam Phương, chị không buông.
Minh Kỳ nói rằng, nếu đứa bé của em chết đi thì con của chị mới có thể đường đường chính chính bước vào nhà họ Hài”
“Chị bị điên rồi!” Trần Nam Phương lớn tiếng kêu cứu, thế nhưng thang thoát hiểm vẫn luôn không có ai tới.
Nhất là ở những tầng cao như thế này, cô chỉ còn cách tự cứu lấy mình mà thôi: “Em, em sẽ lập tức ly hôn với Hà Minh Viễn. Con của em sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người đâu, chị không cần…”
Cô vẫn còn chưa nói xong đã thấy trước mắt cô tối sầm lại, sau đó cô nhanh chóng cảm nhận được một lực đánh không khống chế được tấn công vào người cô…
Cơ thể mợ bay lên, trước khi rơi xuống đất, cô nhìn thấy Ngô Hà đang đứng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cô ta hiện lên sự hận thù.
Cô nhìn thấy Tô Thanh Nhã đang ngẩng đầu nhìn xuống, vô cùng đau khổ.
Âm!