Hà Minh Viễn đè người xuống: “Cô phải làm gì mà còn hỏi tôi?”
“..” Trân Nam Phương ngây ra một lúc mới đỏ mặt nhấc tay lên ôm anh, hôn ngắt quãng: “Anh đừng giận nữa, được không? Giận hại người lắm.”
Hai tay anh đặt lên người cô, không động đậy, mặc cho cô lấy anh để luyện tay…
Trần Nam Phương không hiểu được ý nghĩ của anh, đành ra sức cố gắng cho đến khi cô cảm thấy chính mình cũng không chịu được nữa, Hà Minh Viễn mới tiến tới.
Sau trận mây mưa, cô mềm nhũn trong vòng tay anh, không nhấc nổi mí mắt lên.
“Hà Minh Viễn, anh còn giận không?” Trần Nam Phương vẫn canh cánh chuyện này.
“Còn.” Giọng anh khàn khàn, mang vẻ lười biếng thỏa mãn.
“Nhưng mà…”
Môi anh kề sat tai cô, thì thầm một câu mà khiến Trân Nam Phương sợ hãi mở bừng mắt.
“Ngày mai, mặc bộ quần áo tôi đã chuẩn bị đến văn phòng.”
Trần Nam Phương nhìn chằm chằm Hà Minh Viên, muốn nhìn ra ý tứ sâu xa hơn từ trên mặt anh.
Thật tiếc ông trời không phụ lòng người, anh hé đôi môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, muốn làm những việc chúng ta vừa làm.”
..!” Cô vội vàng cụp mắt xuống để che đi sự tủi thân của mình.
“Không tình nguyện như vậy sao?
Còn nói cái gì mà sợ tôi tức giận?”
“Em… Trân Nam Phương mím môi thì thào nói: “Em biết rồi.”
Cơn buồn ngủ vừa ập đến đã bị dọa cho hoàn toàn tan biến, cô bắt đầu cảm thấy tư thế này của hai người quá ám muội và ngượng ngùng, sau một hồi quấn quýt, cô khẽ nhúc nhích, viện cớ nói: ‘Em muốn đi tắm.”
“Được.”
Như được đại xá, cô chống cơ thể mệt mỏi vội vàng đứng dậy với, nhưng lại nghe người đàn ông phía sau mở miệng nói.
“Tôi đi cùng em.” Giọng của Hà Minh Viễn rất rõ ràng tao nhã tựa như đàn cello, nhưng những lời nói ra lại rất phóng đãng.
Lưng của Trần Nam Phương cứng đờ, cô vô cùng không tình nguyện, nhưng mà nửa câu từ chối cũng không thể nói ra khỏi miệng được.
“Sao không động đậy nữa?” Anh linh hoạt đứng lên, đưa tay ôm chặt cô từ phía sau: “Muốn tôi ôm cô vào sao?”
“Không có!” Cô kinh ngạc quay đầu lại, đôi môi màu anh đào vô tình lướt qua môi anh, bây giờ có cả trăm cái miệng cô cũng không thể nói rõ được, huống chỉ chỉ có một cái miệng.
“Haha.” Hà Minh Viễn từ yết hầu bật ra một tiếng cười nhẹ, mang theo ba phần chế nhạo, ba phần bất cẩn, và tất cả những gì còn thừa lại là sự lãnh đạm.
Trần Nam Phương nghiến răng ngăn không cho mình phát ra tiếng động, cúi đầu để anh bế vào phòng tắm, đặt vào trong bồn tắm.