“Anh bớt nói bậy ở chỗ này đi!” Đỗ Thanh Hoa đến gần, không vui nói: “Con mắt nào của anh thấy Nam Phương của chúng tôi không từ chối cơ chứ?”
Cô ấy kiêu ngạo mà hừ một tiếng: “Nam Phương của chúng tôi không phải là người lăng nhăng, cô ấy đã sớm nói rõ cùng cậu cả Trịnh rồi, được chưa!”
“Vậy à?” Trịnh Hoàng Báchlàmbộ không tin.
“Cắt, tôi thấy anh là không dám thừa nhận Nam Phương của chúng tôi ưu tú!”
Đỗ Thanh Hoa liếc anh ta một cái: “Không phải là anh trai anh không buông được cô ấy đó chứ?”
Anh ta không bình luận.
“Nhưng tôi lại thấy cậu cả Trịnh xuất sắc.” Cô ấy chép miệng: “Anh ấy có vóc người đẹp, còn có loại khí chất thanh khiết của thần tiên, lại có tài có thế, có người nói anh ấy vẽ tranh cực kỳ tốt, gia thế cũng hạng bậc nhất, thực sự là không tìm được ra khuyết điểm nào…”
Trịnh Hoàng Bách chợt kéo Đỗ Thanh Hoa đang trôi dạt tâm tư lại!
“Anh đang làm gì vậy?” Cô ấy sợ hết hồn, dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
“Chẳng lẽ cô đang thích thâm anh tôi sao?”
“Bệnh tâm thần!” Cô ấy tiếp tục mắng: “Tôi thích mà còn phải thích thâm? Tôi thích thì đã sớm công khai theo đuổi rồi!”
Nói xong cảm thấy không thích hợp, cô ấy cứng cổ nói: “Anh quan tâm tôi thích hay không làm gì? Dù sao đời này có vài người không đuổi kịp anh trai của mình đâu.”
“Cô cũng không thể đuổi kịp!” Trịnh Hoàng Bách liếc xéo cô ấy: “Đời này đừng có mơ tưởng thích anh tôi!”
“Cút đi!”
So với cuộc đối thoại gay gắt giữa Đỗ Thanh Hoa cùng Trịnh Hoàng Bách, Trân Nam Phương cùng dì Đặng Mai Tuyết lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Nam Phương, dì nghe nói Minh Viễn đã trở về rồi sao?”
Trân Nam Phương gật đầu: “Vâng, anh ấy trở về ngày hôm qua.”
Dì Tuyết cũng gật đầu: “Nó đối tốt với con không?”
Cô sửng sốt một lúc, nhưng vẫn đáp vô cùng tốt.
Dì Tuyết thân mật kéo tay cô: “Nam Phương, con đừng xa lạ với dì, dì sẽ thay mẹ con yêu con, nếu Minh Viễn không tốt với con thì con nói cho dì biết, dì sẽ giúp con tìm người mới.”
Giúp mình tìm một người mới sao?
Trần Nam Phương không dám tùy tiện đồng ý, nói ra câu này đơn giản dễ dàng giống như đi mua một món đồ vật, nhưng mà hôn nhân há có phải chuyện đùal Hơn nữa từ trước đến nay cô luôn nghĩ cả đời chỉ yêu một người, chậm rãi trôi qua những ngày tháng bình yên, cũng đã mất đi nhiều thứ, lại cùng Hà Minh Viễn đi qua những thăng trầm, tất cả đều khiến cho cô đau lòng mỏi mệt.
Vì chính mình, càng vì đứa nhỏ, cô lại càng không muốn trải nghiệm nhiều thăng trâm nữa.