Đồ Thanh Hoa giống gà mái bảo vệ con non, cô ấy bảo vệ trước mặt Trần Nam Phương.
Trịnh Hoàng Phong cũng thế.
“Cô ba, cậu Hoàng Phong, mời lên xe.”Người mặc áo đen cầm đầu, thái độ coi như kính cẩn nói: “Đây là yêu cầu của cậu ba.”
Cậu ba sao? Là Hà Minh Viễn à?
Ba người bọn họ liếc nhau một cái, chỉ có thể lên xe của người mặc áo đen, nhưng lúc Đỗ Thanh Hoa muốn đi lên lại bị ngăn cản.
“Có ý gì? Chị đây không thể lên cái xe nát này sao?”
“Cô ấy là bạn của tôi.’ Trân Nam Phương dừng lại động tác giúp đỡ giải thích.
Người mặc áo đen lại lắc đầu: “Thật xin lỗi cô ba, cậu ba quy định người không có phận sự không được lên xe.”
“Móa!” Đỗ Thanh Hoa tức giận đến trừng mắt: “Thằng cha Hà Minh Viễn khốn nạn, tuyệt đối là anh ta đang cố ý chĩa vào tới”
Trần Nam Phương tranh thủ thời gian kéo bạn tốt, cô ra hiệu bạn tốt đừng đắc tội người khác trắng trợn như thế, huống chi đây là người của Hà Minh Viễn kẻ nổi danh là cậu ba.
“Không lên thì không lên, các người nghĩ tôi muốn lên cái xe nát này à!” Đỗ Thanh Hoa vừa nói vừa đá bánh xe một cú.
“Thanh Hoa, cậu đừng như vậy.”
Trần Nam Phương khuyên: “Tớ ở bên ngoài với cậu là được.”
“Không được, cậu cũng không thể quá mệt nhọc.”
“Không sao cả.’ Trần Nam Phương kiên trì đứng bên cạnh bên thân làm đám người mặc áo đen sững sờ.
Rất nhanh Trịnh Hoàng Phong cũng bước xuống xe đi tới chỗ bọn họ, anh ta cười nhạt: ‘Không có lý do gì hai cô gái đứng đấy, còn tôi ngồi trên xe được.”
“Hoàng Phong!” Trân Nam Phương mấp máy môi: “Anh là người bị thương.”
“Ha ha!” Anh ta cười sảng khoái một tiếng: “Người bị thương sao? Nam Phương đã cho tôi linh cảm, trở về tôi biết mình nên vẽ gì rồi.”
Đồ Thanh Hoa cũng phụ họa: “Nam Phương cũng cho tớ linh cảm, trở về tớ sẽ tìm xem có bệnh viện tư nhân nào cần tìm kế toán hay kiểm toán không.”
“..” Trần Nam Phương im lặng nhìn hai người trước mặt, cô tức giận đến khuôn mặt nhỏ hơi nhăn lại: “Hai người đang giỡn mặt với tớ đó hả.”
Trịnh Hoàng Phong nhìn vẻ mặt nũng nịu của cô đến ngây dại, trông cả người cô vừa tươi đẹp vừa sinh động!
Hoàn toàn không giống với vẻ nhát gan, đau khổ và si tình trước kial “Anh!” Cách đó không xa vang lên giọng nói không vui.
Đỗ Thanh Hoa quay đầu nhìn sang chỉ thấy Trịnh Hoàng Bách và Hà Minh Viễn sóng vai đi tới, vẻ mặt của hai người họ không phải rất tốt.
“Chị dâu, chị đã là người mang thai, tại sao không vào trong xe ngồi?”